Nguyên Dao gật đầu lia lịa.
Lâm Đạc khẽ xoa trán, bất lực :
“Vậy để em mời nhé? Dù gì cơ hội còn nhiều mà!”
Nghe , cô thấy cũng lý nên tranh cãi nữa.
Sau bữa tối, Lâm Đạc lái xe đưa cô về nhà.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô gái vẫn im lặng ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bật nhẹ:
“Anh thật ngờ ngày gặp em.”
Nguyên Dao khựng , sang .
Gương mặt Lâm Đạc ẩn trong ánh đèn đường lờ mờ, khó thấy rõ biểu cảm.
Anh , nửa đùa nửa thật:
“Tốt nghiệp xong em mất tích luôn, cứ tưởng em bỏ nghề . May mà em vẫn tiếp tục vẽ, nếu thì công việc với cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Nguyên Dao sững sờ.
vẻ như chỉ vô tình , bởi ngay khi đèn xanh bật lên, sự chú ý của lập tức việc lái xe.
Mười phút , xe dừng chung cư của Nguyên Dao.
Cô ôm túi tài liệu bước xuống xe, nhưng Lâm Đạc cũng xuống theo, vòng mặt cô:
“Cần giúp ?”
Nguyên Dao lắc đầu ngay:
“Em tự mang mà.”
Lâm Đạc giả vờ tiếc nuối:
“Em nhất quyết chịu nợ một nào ?”
Cô trả lời mà chỉ lịch sự :
“Cảm ơn hôm nay nhé. Những góp ý của , em sẽ suy nghĩ kỹ.”
Lâm Đạc gật đầu, bất lực :
“Không , cứ từ từ suy nghĩ. Có gì thắc mắc cứ hỏi , khi nào em quyết định xong, sẽ bảo soạn hợp đồng.”
Nguyên Dao mỉm gì thêm.
Chờ lên xe rời , cô mới chậm rãi trong chung cư.
ngờ, bước sảnh tầng một, cô thấy một bóng dáng quen thuộc.
Từ Tu Bạch dựa lưng tường, hai tay đút túi quần, ánh mắt cô, giọng trầm :
“Về ?”
Nguyên Dao ngạc nhiên:
“Sao còn ở đây giờ ?”
Anh thẳng dậy, ánh mắt rõ cảm xúc:
“Tan xong đến đây luôn.”
Nguyên Dao sững , bất giác cảm thấy chút áy náy.
Cô vội giải thích:
“Xin , chiều nay chút việc. Cậu thể nhắn cho mà.”
Từ Tu Bạch im lặng một lúc :
“ nhắn.”
Nguyên Dao: “...”
Cô vội lấy điện thoại kiểm tra, lúc mới thấy tin nhắn từ gửi lúc 5 giờ rưỡi chiều. vì quá nhiều thông báo từ các ứng dụng khác, tin nhắn trôi mất.
Cô lập tức cảm thấy càng áy náy hơn.
kịp gì, Từ Tu Bạch bước lên, nhẹ nhàng cầm lấy túi tài liệu nặng trịch trong tay cô, thẳng về phía thang máy.
Nguyên Dao theo bóng lưng , ngây một lúc mới c.ắ.n môi, lặng lẽ theo .
Đến cửa căn hộ, cô luống cuống tìm chìa khóa trong túi.
Từ Tu Bạch chờ, gì.
Anh rõ ràng lên tiếng, nhưng hiểu cô cảm thấy bầu khí chút nặng nề, đến mức tay cô cũng trở nên lóng ngóng, mãi mới tìm chìa khóa.
Khi cuối cùng cũng mở cửa, cô thở phào, :
“Vào nào!”
Từ Tu Bạch im lặng bước , đặt túi tài liệu lên kệ ở huyền quan.
Chờ Từ Tu Bạch bước , Nguyên Dao cũng theo trong.
Cô đóng cửa , định như , lấy một đôi dép dùng một cho .
kịp mở tủ giày, Từ Tu Bạch bất ngờ giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, mạnh mẽ kéo xuống, ép cô tựa sát tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-212-viet-thu-tinh-gui-anh-15.html.]
Trước khi cô kịp phản ứng, cúi đầu, mạnh mẽ đặt môi lên môi cô.
Nguyên Dao sững , theo phản xạ giãy .
nhanh chóng giữ chặt cả hai tay cô, khiến cô thể động đậy, chỉ thể bất lực đón nhận nụ hôn của .
Không khí trong phòng dần trở nên nóng hơn.
Cô cảm thấy cả mềm nhũn, thở rối loạn, thoát nhưng chẳng thể nào dùng sức.
Không qua bao lâu, mới thả lỏng tay cô, nhưng ngay đó đỡ lấy cơ thể cô đang mất thăng bằng, kéo cô lòng .
Anh ôm cô thật chặt, thở gấp gáp, giọng khàn bên tai cô:
“Dao Dao, chờ nữa. Đừng từ chối nữa, ?”
Nhịp thở của cô cũng trở nên hỗn loạn.
Cô lí nhí:
“Cậu… chẳng sẽ luôn đợi đến khi chấp nhận ?”
Từ Tu Bạch vùi mặt cổ cô.
Mùi hương dịu nhẹ từ cô khiến xao động, nhưng những gì thấy lầu lúc nãy tỉnh táo.
Anh nhắm mắt, giọng run nhẹ:
“ sợ… sợ khi em chấp nhận , em sẽ khác cướp mất.”
Nguyên Dao sững , bỗng chốc hiểu vì hôm nay cư xử khác thường như .
Cô im lặng một lúc, nhẹ nhàng đẩy :
“Từ Tu Bạch.”
Anh hề buông, thậm chí còn ôm cô chặt hơn.
Hai cứ thế giằng co hồi lâu.
Cuối cùng, cô thở dài, bất lực đầu hàng:
“Được , em đồng ý.”
Cơ thể khựng .
Vài giây , ngẩng đầu lên, cô chằm chằm như sợ nhầm, giọng chút run rẩy:
“Thật ?”
Nguyên Dao chớp mắt, bộ suy nghĩ:
“Vậy… em rút lời nhé?”
cô kịp hết câu, cúi xuống, một nữa hôn cô.
Vài phút , mới rời khỏi, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Không nuốt lời.”
Nguyên Dao khẽ mím môi, cảm thấy chút đau, bèn lườm :
“Anh đúng là ngang ngược!”
Ai ngờ, Từ Tu Bạch bật , như thể cô gì đó thú vị. Anh chậm rãi nhếch môi, giọng trầm thấp:
“Ừ, nếu em đổi ý, cũng ngại kẻ ngang ngược thật .”
Nguyên Dao: “...”
Dù như đùa, nhưng hiểu cô cảm thấy nghiêm túc.
Cô chỉ thể thở dài, cam đoan:
“Yên tâm, em sẽ đổi ý.”
Từ Tu Bạch tin tin.
Anh chỉ im lặng lướt ngón tay qua gò má cô, chậm rãi hỏi tiếp:
“Người đàn ông lúc nãy là ai?”
Nguyên Dao , lập tức hiểu . Cô nhịn cong môi :
“Quả nhiên thấy .”
Thấy nụ môi cô, nhớ đến lúc cô với đàn ông trong xe.
Nụ ngọt ngào như .
Sắc mặt trầm xuống, giọng phần nguy hiểm:
“Lại thêm một theo đuổi nữa ?”
Nguyên Dao chớp mắt vô tội:
“Gì mà ' thêm một '? Ngoài , nào ai khác theo đuổi em ?”
Từ Tu Bạch im lặng cô.
Cô bất đắc dĩ giải thích:
“Anh là đàn hồi đại học của em, bây giờ biên tập viên ở nhà xuất bản. Em gặp chỉ là vì công việc thôi.”