Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 211: Viết Thư Tình Gửi Anh (14)
Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:57:17
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Nguyên Dao bỗng nhiên một cảm giác khó tả, như thể ai đó chạm nhẹ .
Cô hoảng hốt, vội dời mắt , nhẹ giọng giải thích:
“Thủ tục khó, thể tự . trẻ con.”
Từ Tu Bạch im lặng một lát, đó bình thản :
“Ít nhất cũng nên cho một cơ hội theo đuổi chứ.”
Nguyên Dao sững .
Từ Tu Bạch kéo cô , vòng qua Chung Lệ mà thẳng bước về phía .
Từ đầu đến cuối, ánh mắt hề dừng ở cô gái , cứ như thể hề nhận cô là quen cũ.
Chung Lệ c.h.ế.t lặng, thể tin nổi cảnh tượng mắt. Thậm chí, cô còn kịp suy nghĩ gì, chỉ theo phản xạ , lớn tiếng gọi theo bóng dáng đang xa dần:
“Từ Tu Bạch!”
Từ Tu Bạch dừng chân, cô:
“Cô là ai?”
Giọng tuy mang theo sự thắc mắc, nhưng nét mặt chẳng chút cảm xúc nào, giống như chỉ hỏi theo phép lịch sự, thực sự quan tâm đến câu trả lời.
Chung Lệ lập tức tái mặt.
Ngay cả Nguyên Dao cũng chút nỡ cảnh tượng .
Cô kéo nhẹ ống tay áo , nhắc nhở:
“Chung Lệ, bạn học của chúng .”
Từ Tu Bạch thoáng dừng , cúi mắt tay cô đang nắm lấy tay áo , chậm rãi nhắc hai chữ:
“Chúng ?”
Nếu kỹ, dường như trong giọng còn chút gì đó vui vẻ một cách khó hiểu.
Nguyên Dao: “...”
Cô lập tức buông tay áo .
Chung Lệ cảnh tượng hai họ như đang trêu chọc mặt , c.ắ.n chặt môi, cảm giác tim như bóp nghẹt.
Cô bước lên hai bước, định hỏi Từ Tu Bạch tại cuối cùng vẫn chọn Nguyên Dao.
Có vì năm đó Nguyên Dao dám thổ lộ với ?
rõ ràng nên ở bên bất kỳ cô gái nào mới đúng…
Tuy nhiên, khi cô kịp mở miệng, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô .
Vừa thấy tên gọi, đầu óc cô như dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo .
Cô vội vàng bắt máy, giọng lấy lòng:
“Alo, , con hỏi , hôm nay còn suất khám chuyên gia nữa, mai vẫn còn. Vâng, con sẽ hỏi nữa.”
Cúp máy, cô , nhưng hai mặt biến mất từ lúc nào.
Cô từng mơ mơ một giấc mơ suốt bao năm nay.
cuối cùng, nữ chính vẫn là mà cô luôn ghen tị nhất.
---
Bên , khi cùng Từ Tu Bạch xong thủ tục xuất viện, Nguyên Dao kiên quyết từ chối việc đưa cô về nhà.
Từ Tu Bạch cô với ánh mắt bình thản.
Nguyên Dao cố gắng giữ vững lập trường, nhưng đối diện với ánh mắt , cô cảm thấy áp lực vô cùng. Dù , cô vẫn kiên trì :
“Cậu bảo theo đuổi đúng ? Vậy bây giờ lập tức về việc !”
Từ Tu Bạch cô một lúc, bất ngờ cong môi nhẹ:
“Đây là đầu tiên yêu cầu điều gì, sẽ theo.”
Nguyên Dao: “...”
Cô cạn lời.
Kể từ ngày thẳng thắn bày tỏ tình cảm, dường như một cái công tắc nào đó trong bật lên.
Anh càng ngày càng trở nên khó đối phó.
Trong hai ngày qua, những tình huống khiến cô hổ tức giận như thế xảy bao nhiêu .
thôi kệ, chỉ cần chịu từ bỏ ý định đưa cô về nhà, thì gì cũng .
Dù Từ Tu Bạch đồng ý đưa cô về, nhưng vẫn yêu cầu cô gọi điện báo bình an khi về đến nhà.
Nguyên Dao suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-211-viet-thu-tinh-gui-anh-14.html.]
Sau khi về nhà, cô thu dọn hành lý, ăn trưa qua loa, nghỉ ngơi một lúc chuẩn đến nhà xuất bản.
Hai ngày , Nguyên Dao vô tình gửi bản thảo của lên mạng. Không ngờ tối qua cô nhận phản hồi từ một nhà xuất bản, mời cô đến gặp biên tập để trao đổi.
Vậy nên, cô nhanh chóng chỉnh sửa hồ sơ cá nhân và tác phẩm hiện , rời khỏi nhà.
Nhà xuất bản là một trong những đơn vị danh tiếng nhất trong ngành, từng hợp tác với nhiều tác giả nổi tiếng.
Thật lòng mà , ngay từ đầu Nguyên Dao nghĩ sẽ nhận lời mời từ họ.
Dù thì cô cũng cảm thấy trình độ của vẫn đủ tầm để hợp tác với một đơn vị lớn như .
Vì thế, khi chờ trong phòng họp, cô tránh khỏi chút hồi hộp.
, khi thấy biên tập viên bước , cô lập tức sững sờ.
Người đàn ông mặt với cặp kính gọng vàng thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô thì nhịn :
“Sao thế? Không ngờ là ?”
Nguyên Dao chớp mắt vài để lấy tinh thần, đó gật đầu:
“ là ngờ thật. Anh việc ở đây ?”
Lâm Đạc bật :
“Tại em nghiệp xong liền mất hút như bốc chứ . Hỏi Trịnh Nguyệt và , ai mà ở đây?”
Nguyên Dao chạm nhẹ mũi, chút ngại ngùng .
Trịnh Nguyệt là bạn cùng phòng đại học của cô, còn Lâm Đạc là đàn khóa .
Hồi đại học, họ đều tham gia câu lạc bộ vẽ tranh, thường xuyên tiếp xúc và chơi khá với .
từ khi nghiệp, vì mải lo cho sự nghiệp, cô ít liên lạc với họ hơn. Dần dần, cô thậm chí còn chẳng giữ liên lạc nữa.
Sau vài câu chuyện phiếm, Nguyên Dao lấy hồ sơ cá nhân và tập hợp các tác phẩm của đưa cho Lâm Đạc xem.
Lật qua hồ sơ của cô, tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Không tệ chút nào! Năm năm trôi qua, em đạt những thành tích như thế ? Xem nỗ lực ít nhỉ!”
Nguyên Dao khiêm tốn đáp:
“Vẫn đủ . Em còn hơn nữa.”
Lâm Đạc tiếp tục xem qua những tác phẩm của cô, hỏi:
“Vậy em định xuất bản một tuyển tập tranh ?”
Nguyên Dao do dự:
“Em cũng chắc nữa... Em sợ với độ nổi tiếng hiện tại của , nếu tuyển tập tranh thì doanh sẽ lắm… Anh nghĩ em nên thế nào?”
Lâm Đạc suy tư một lát :
“Tuy rằng về doanh thể quá khả quan, nhưng nếu thật sự tuyển tập tranh thì cũng là thể.”
Nguyên Dao giấu sự bất ngờ:
“Thật ?”
Lâm Đạc liếc cô một cái, giả vờ nghiêm túc:
“Khi nào lừa em ? Nếu em xuất bản tuyển tập tranh, đương nhiên là ủng hộ đầu tiên!”
Nguyên Dao lập tức rạng rỡ.
Sau khi bàn xong chuyện công việc, Lâm Đạc đồng hồ đề nghị:
“Chuyện xuất bản tuyển tập tranh cần gấp, chi tiết hợp tác cũng còn bàn bạc thêm. Hay là bây giờ ăn tối , ăn chuyện tiếp?”
Nguyên Dao nhanh chóng đáp:
“Được ạ! Để em mời một bữa!”
Lâm Đạc bật :
“Vậy thì khách sáo .”
dù thế, khi ăn tối xong, vẫn lặng lẽ tìm cách thanh toán hóa đơn bằng lý do " vệ sinh".
Khi Nguyên Dao thấy cầm hóa đơn , cô ngỡ ngàng:
“Không để em mời ?”
Lâm Đạc nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái:
“Em là con gái, thể để em mời chứ?”
Nguyên Dao chớp mắt, gì.
Lâm Đạc nhịn :
“Sao thế? Em sợ chiếm lợi của ?”