Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 210: Viết Thư Tình Gửi Anh (13)
Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:57:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tu Bạch im lặng một lúc, bất ngờ mỉm :
“Cậu đang quan tâm ?”
Nguyên Dao: “...”
Nhìn ánh mắt mong chờ của , cô mất tự nhiên đáp:
“Chỉ là quan tâm tư cách bạn học cũ thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Từ Tu Bạch cô chằm chằm một lúc, cuối cùng gì nữa, chỉ thở dài:
“Vậy thì, bạn học cũ, thể cùng xử lý vết thương ?”
Nguyên Dao: “...”
Cuối cùng, cô vẫn theo đến phòng y tế.
Nhìn gắp mảnh thủy tinh , sát trùng băng bó vết thương, lòng cô bỗng thấy khó chịu.
Rõ ràng đau, nhưng chẳng hề nhíu mày lấy một cái.
Nghĩ , cô nhịn hỏi thẳng:
“Cậu đau ?”
Từ Tu Bạch bình thản đáp:
“Có quan tâm, thì đau nữa.”
Nguyên Dao: “...”
Mặt cô bất giác đỏ lên.
Sau khi xử lý xong vết thương, Từ Tu Bạch mới liếc cô một cái:
“Sao tự nhiên lên đây?”
Nguyên Dao thành thật trả lời:
“ y tá ở đây gây chuyện, chút lo lắng nên đến xem.”
Từ Tu Bạch khựng .
Nguyên Dao để ý đến phản ứng của , chỉ tiếp tục hỏi:
“Chuyện thường xuyên xảy ?”
Thật lòng mà , lúc đầu y tá trò chuyện với giọng điệu bình thản, cô cứ tưởng gì nghiêm trọng.
Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến, cô mới nó nguy hiểm đến mức nào.
Từ Tu Bạch , chỉ lạnh nhạt đáp:
“Mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân vốn là chuyện thường ngày, thể tránh khỏi.”
Dừng một lát, bỗng ngước mắt lên, ánh sâu thẳm, như thể điều gì đó sắp tràn :
“Sau gặp mấy chuyện như , đừng đến xem náo nhiệt nữa.”
Nguyên Dao sững sờ.
Từ Tu Bạch khẽ nâng tay, nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu cô:
“Rất nguy hiểm. thương.”
---
Tối hôm đó, Nguyên Dao giường, lăn qua lăn mãi mà ngủ .
Cô cảm thấy Từ Tu Bạch giống như ma lực, chỉ trong một ngày khiến tâm trạng cô rối bời.
Nhắm mắt, cô hít sâu một , thầm nhủ: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Cuối cùng cũng dần chìm giấc ngủ.
---
Hai ngày , Nguyên Dao cuối cùng cũng xuất viện.
Biết tin, Ôn Đồng lập tức gọi điện thoại:
“Chiều nay tan tớ qua giúp thu dọn đồ nhé.”
Nguyên Dao từ chối.
Ôn Đồng đồng tình:
“Cậu định một xách đống hành lý đó về ? Nhỡ dọc đường chuyện gì thì ?”
Nghe , Nguyên Dao chợt nhớ đến chuyện Từ Tu Bạch bảo đưa cô về lấy đồ.
Sau viện , dường như đều xem cô như thể yếu ớt.
Cô khẽ thở dài, nhưng vẫn kiên quyết:
“Không , cứ việc . Chiều nay tớ ghé nhà xuất bản, nên buổi sáng sẽ xuất viện luôn.”
Ôn Đồng thể gì khác ngoài đồng ý.
Sau khi cúp máy, Nguyên Dao chuẩn thủ tục xuất viện.
Không ngờ gặp một quen ở sảnh bệnh viện.
Chung Lệ đang quầy đăng ký, tranh cãi với một phụ nữ trung niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-210-viet-thu-tinh-gui-anh-13.html.]
“ rõ ràng xếp hàng , cô chen lên?”
Người phụ nữ đỡ một bà lão, lúng túng :
“Cô ơi, là sai, nhưng chồng còn chịu nổi nữa. Cô thể nhường cho chúng đăng ký ?”
Chung Lệ cao giọng:
“Bà cũng đang bệnh đấy! Cô nghĩ bà mặt ở đây thì thể bắt nạt vì còn trẻ ?”
Người phụ nữ trung niên mím môi, ngập ngừng một chút dám gì thêm.
Một y tá ngang qua thấy cảnh tượng liền cau mày, tiến lên can ngăn:
“Đây là bệnh viện! Mọi thể đừng ồn ào ? Cãi mất thời gian, thà đăng ký cho xong !”
Chung Lệ vội vàng đẩy phụ nữ trung niên sang một bên, đó bước tới quầy đăng ký, hỏi nhân viên:
“Bà đau dày, thấy lịch khám hiển thị hôm nay hết của bác sĩ chuyên khoa . Có cách nào giúp đăng ký thêm một suất ?”
Nhân viên y tế áy náy đáp:
“Xin , hôm nay lịch khám của chuyên gia kín . Ngày mai vẫn còn, cô thể ngày mai.”
Chung Lệ nhíu mày khó chịu:
“Bác sĩ chỉ cần thêm 10 phút thôi mà? Bệnh của bà cũng nghiêm trọng lắm, mất nhiều thời gian .”
Nhân viên y tế vẫn giữ thái độ kiên quyết:
“Hôm nay thật sự còn chỗ. Nếu cần, cô thể đăng ký khám ở phòng khám thông thường.”
Chung Lệ tỏ rõ vẻ hài lòng:
“Bác sĩ bình thường thì khám bằng chuyên gia? thể trả thêm tiền, hãy để đăng ký suất khám của bác sĩ chuyên khoa.”
Nhân viên y tế nhịn khẽ lẩm bẩm:
“Vừa nãy cô bệnh nghiêm trọng, giờ nhất quyết gặp bác sĩ chuyên khoa?”
Chung Lệ lập tức tức giận:
“Cô...”
Người phụ nữ trung niên phía đột nhiên cắt ngang:
“Cô gái , nếu đăng ký thì thể nhường vị trí cho chúng ?”
Chung Lệ còn cách nào, đành bước sang một bên.
Quay , cô chạm ngay ánh mắt của Nguyên Dao, đang xem từ nãy đến giờ.
Chung Lệ sững , đó mở to mắt:
“Nguyên Dao? Sao cô ở đây?”
Nguyên Dao chớp chớp mắt:
“ đến thủ tục xuất viện.”
Nghe , Chung Lệ chợt nhớ đến chuyện xảy ở buổi họp lớp hôm đó.
Cô liếc Nguyên Dao từ đầu đến chân, khẩy:
“Nói thật, cô tiền ăn cơm là giả vờ bệnh để thương hại ? Cô nghĩ thế thì Từ Tu Bạch sẽ để ý đến cô ?”
Nguyên Dao im lặng một lúc, đột nhiên hỏi:
“Chung Lệ, chẳng cô kết hôn ?”
Chung Lệ nhíu mày:
“Cô ý gì?”
Nguyên Dao nghiêm túc :
“Từ đầu đến cuối, câu nào cô cũng nhắc đến Từ Tu Bạch. thấy hình như cô còn bận tâm về hơn cả đấy.”
Sắc mặt Chung Lệ bỗng trở nên khó coi:
“ ! Chồng đối xử với !”
Nguyên Dao cô chằm chằm một lúc, càng thêm tò mò:
“ cô luôn nghĩ rằng, nếu ngày đó cô chủ động tỏ tình với Từ Tu Bạch, thì sẽ nhớ đến cô ?”
Chung Lệ lập tức kích động như thể bí mật vạch trần:
“Cô đang ám chỉ gì? Cô khoe khoang rằng năm đó dám tỏ tình ? Rồi ? Cậu nhớ đến cô ? Loại như cô mà cũng trèo cao ?”
Nguyên Dao lắc đầu:
“ khoe khoang gì cả, cũng liệu nhớ . nếu cô quan tâm đến chuyện đó, tại cứ nhằm ?”
Chung Lệ trừng mắt cô đầy tức tối.
Cô đang định đáp trả thì bất chợt phát hiện điều gì đó, ánh mắt lóe lên vui mừng.
Nguyên Dao thấy biểu cảm của cô đổi, còn đang thắc mắc thì bất ngờ cảm nhận nắm lấy cổ tay .
Cùng lúc đó, giọng trầm thấp nhưng gấp gáp của Từ Tu Bạch vang lên bên tai:
“Sao với một tiếng mà tự thủ tục xuất viện?”
Nguyên Dao sững , đầu .
Lúc , mái tóc rối, khuôn mặt luôn điềm tĩnh hiện rõ vẻ sốt ruột hiếm thấy.