Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 209: Viết Thư Tình Gửi Anh (12)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:57:15
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Dao còn kịp phản ứng, Từ dậy, phủi nhẹ váy Từ Tu Bạch, giọng thản nhiên:

“Người bận rộn như con, hôm nay rảnh rỗi thế ?”

Từ Tu Bạch bước đến mặt , giọng điềm tĩnh:

“Mẹ khỏe báo cho con một tiếng? Sao tự đến đây?”

Bác Từ hừ một tiếng:

“Sao? Mẹ thăm bệnh mà cũng cần con cho phép ?”

Từ Tu Bạch nhíu mày:

“Ý con . ít nhất cũng nên một tiếng, tự ý đến thế quá ?”

Mẹ Từ lập tức trừng mắt :

“Quá đáng chỗ nào? Mẹ chẳng qua là lo cho con thôi! Nếu con suốt ngày ở viện, cũng chẳng chịu tìm bạn gái, đến mức thế ?”

Từ Tu Bạch mím môi, gì.

Nguyên Dao một bên, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy .

hai con tranh cãi, chỉ thấy Từ nổi giận đùng đùng mà lo lắng cho Từ Tu Bạch. Cô vội vàng lên tiếng hòa giải:

“Bác chỉ cho thôi, đừng giận.”

Từ Tu Bạch liếc cô một cái, giọng điệu khó đoán:

“Sao? Muốn xem mắt ?”

Nguyên Dao: “...”

Giờ thì cô tin chắc cực kỳ ghét chuyện sắp đặt hôn nhân.

Cô im lặng, gì nữa.

Mẹ Từ biểu cảm của con trai, ánh mắt thoáng lóe lên, nhưng tiếp tục ép chuyện . Bà cầm lấy túi xách, sang Nguyên Dao, dịu dàng :

“Thôi , con vẫn đang bệnh, bác ở đây cũng lâu quá , bác về nhé. Sau dịp, chúng trò chuyện tiếp.”

Nguyên Dao ngơ ngác gật đầu:

“Bác về cẩn thận ạ.”

Bác Từ mỉm , thêm gì với Từ Tu Bạch, xoay rời khỏi phòng bệnh.

Chờ bà , Nguyên Dao lặng lẽ Từ Tu Bạch vẫn còn đó, trong lòng chút dở dở .

Không hiểu , nào cũng là cô bỏ một trong những tình huống khó xử như thế .

Đặc biệt là hôm nay, trông vẻ tức giận hơn hẳn.

Nguyên Dao cúi đầu, bàn tay , trong lòng chỉ xuất viện ngay lập tức.

Cô còn đang gì, Từ Tu Bạch bước nhanh đến bên giường.

Ánh mắt dừng mái tóc rối của cô, giọng rõ cảm xúc:

“Cậu thích bà mối lắm ?”

Nguyên Dao: “...”

chút hổ, vội vàng giải thích:

… chỉ đùa thôi, đừng để ý.”

Từ Tu Bạch bỗng bật khẽ:

“Không để ý? Trước đây còn thư tình cho , giờ sắp xếp cho xem mắt? Giờ thì bảo cần để ý?”

Nguyên Dao: “...”

Cô chỉ đào một cái hố mà chui xuống.

Mặt đỏ bừng, cô cúi gằm, vô thức nghịch ngón tay, cố tìm cách xoay chuyển tình thế.

kịp nghĩ gì, Từ Tu Bạch đột nhiên cúi xuống, nắm lấy cả hai tay cô trong lòng bàn tay , ghé sát tai cô, giọng trầm thấp đầy ẩn ý:

“So với việc sắp xếp cho gặp khác, nghĩ đến chuyện tự bạn gái ?”

Nguyên Dao sững sờ.

Đến khi phản ứng những gì , cô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc , chóp mũi vô tình chạm cằm .

Cô hoảng hốt lùi , kéo giãn cách giữa hai .

Từ Tu Bạch dáng vẻ luống cuống của cô, ánh mắt trầm xuống, nhưng vẫn buông tay cô .

Anh thẳng dậy, giọng mang theo một chút cảm xúc khó đoán:

“Hôm nay là đầu tiên từ chối . sẽ cho thêm cơ hội, thứ hai, thứ ba… cho đến khi chấp nhận mới thôi.”

Nguyên Dao sững , lẩm bẩm:

… chẳng thích ?”

Từ Tu Bạch im lặng vài giây, khẽ :

“Thích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-209-viet-thu-tinh-gui-anh-12.html.]

Dừng một chút, bổ sung:

“Rất thích.”

Hôm , Nguyên Dao cần vẽ tranh nữa, nên cả ngày chỉ giường xem TV cho qua thời gian.

Lúc lấy nước ở phòng bệnh, cô vô tình thấy hai y tá đang bàn tán.

“Nghe ? Bên khoa ngoại đến loạn đấy.”

“Hả? Sao nữa? Mới mấy hôm cũng một vụ mà?”

“Lần là do trả tiền viện phí, thì kéo cả gia đình đến gây chuyện. Nói thật, đứa con cũng khổ, c.h.ế.t mà vẫn cha lôi cái cớ kiếm tiền.”

Nguyên Dao lặng lẽ , thầm đoán chuyện gì đang xảy .

Không trách hôm qua Từ Tu Bạch bảo sẽ đến đưa cơm cho cô, nhưng cuối cùng để y tá mang đến.

Thì việc bận.

Chưa kịp nhận , cô trong thang máy, lên tầng của khoa ngoại.

Vừa bước , cô thấy tiếng ồn ào vang dội khắp hành lang.

“Con thật khổ! Gặp bác sĩ lang băm, mất mạng oan uổng, đến cả công lý cũng chẳng đòi !”

“Bệnh viện vô lương tâm! sẽ kiện các !”

Nguyên Dao ở cửa thang máy, sang cảnh tượng bên .

Một phụ nữ đang bệt đất, lóc lăn lộn gào thét.

Bên cạnh là một đàn ông trung niên giơ tấm biểu ngữ: “Yêu cầu bệnh viện giải thích!”

Xung quanh, đông xem, chỉ trỏ bàn tán.

Lúc , mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng tới, dẫn theo bảo vệ, vẻ định can thiệp.

phụ nữ bỗng sáng mắt lên, đột nhiên bật dậy, túm chặt áo một nữ bác sĩ trong nhóm hét lớn:

“Là cô! Chính cô là bác sĩ phụ trách con trai ! Nó c.h.ế.t ! Cô đền mạng!”

Nữ bác sĩ hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng giải thích:

“Cô ơi, chúng cố gắng hết sức, khi con cô đưa đến thì tình trạng quá nguy kịch...”

Người phụ nữ , tiếp tục gào lên:

cần ! Con c.h.ế.t , các bồi thường!”

Mấy bảo vệ lập tức bước tới định kéo bà .

lúc , đàn ông trung niên cầm biểu ngữ nãy giờ im lặng bỗng trở nên hung dữ. Không ông lấy một chai rượu, giơ lên ném thẳng về phía nữ bác sĩ .

sợ hãi hét lên một tiếng.

chai rượu chạm .

Một bác sĩ nam khác nhanh chóng chụp lấy cánh tay đàn ông , vặn ngược , khiến chai rượu đổi hướng, rơi xuống đất vỡ tan.

Tiếng vỡ giòn vang.

Mảnh thủy tinh văng khắp nơi, rượu loang đầy sàn.

Đám đông vây xem đều giật lùi .

Nguyên Dao cũng hoảng hốt, tim đập thình thịch.

Người tay can thiệp— ai khác chính là Từ Tu Bạch.

Khi bảo vệ kéo hai gây rối , Nguyên Dao lập tức chạy đến.

“Từ Tu Bạch! Cậu chứ?”

Nghe thấy giọng cô, sắc mặt lạnh lùng của Từ Tu Bạch dừng .

Anh qua cô, chút ngỡ ngàng:

“Sao ở đây?”

Chưa kịp hết câu, bỗng khựng .

Nguyên Dao nắm lấy tay , cẩn thận quan sát.

Quả nhiên, mu bàn tay một vết cắt sâu, kèm theo một mảnh thủy tinh nhỏ ghim da.

Cô lập tức cau mày:

“Cậu thương .”

Từ Tu Bạch lúc mới hồn.

Anh xuống tay , thản nhiên :

“Chỉ là vết xước nhỏ, .”

Nguyên Dao sốt ruột, trừng mắt :

“Vết thương nhỏ cũng xử lý ngay lập tức!”

 

Loading...