Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 208: Viết Thư Tình Gửi Anh (11)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:57:14
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Tu Bạch thở phào nhẹ nhõm một chút.

ngay khi định rời , giường bỗng vang lên một tiếng "ưm" nhẹ, giường cựa , đưa tay nắm lấy góc áo của .

Từ Tu Bạch dừng , bất ngờ hành động đó.

Người giường dường như coi góc áo của như cái chăn, kéo mạnh nó về phía .

Từ Tu Bạch cúi xuống, tay chống mép giường, ánh mắt nữa dừng khuôn mặt cô.

Khoảng cách lúc chỉ còn gang tấc, gần đến mức thể cảm nhận thở nhẹ nhàng của cô, cùng thở của đan xen với .

Nếu cúi đầu một chút, chắc chắn sẽ chạm môi cô.

Ánh mắt của chuyển sang môi cô, vốn đang đỏ, khiến cảm thấy lòng chút xao động.

Anh lâu, cuối cùng tự ép dời ánh mắt , nhẹ nhàng nắm tay cô, từ từ rút góc áo khỏi tay cô, để tay cô yên vị trong chăn.

Mọi thứ sắp xếp thỏa, mới thở phào nhẹ nhõm và bước nhanh khỏi phòng, cảm thấy bối rối.

Sáng hôm , Nguyên Dao đúng như kế hoạch của , tiếp tục vẽ suốt cả ngày.

Không cần truyền dịch nữa, tay cô cảm thấy thoải mái hơn, và thêm hơn ba giờ để tiếp tục công việc.

Đến chiều tối, cô cuối cùng cũng thành xong tất cả bản phác thảo.

Sau khi giao nộp xong bản thảo, cô dành thời gian để thành một công việc Weibo. Cuối cùng, cô cảm thấy nhẹ nhõm, thể thở phào vì việc thành.

Tiếp theo, cô bắt đầu nghĩ đến những kế hoạch sắp tới.

Chỉ cần cô ở bệnh viện thêm hai ngày nữa, cô sẽ thể xuất viện.

Ngoài chuyện cần chú ý đến Từ Tu Bạch, cô cũng nghĩ về sự nghiệp và cuộc sống của bản .

Cô nhớ rằng đây, chủ nhân cũ của cơ thể luôn xuất bản một cuốn sách tranh riêng, nhưng đến giờ nhà xuất bản nào liên lạc với cô.

Nghĩ , Nguyên Dao quyết định tìm kiếm một nhà xuất bản danh tiếng trong ngành nghệ thuật và thử gửi vài bài cho họ.

Sau khi chuẩn xong thứ, cô quyết định nghỉ ngơi, buông máy tính và chìm giấc ngủ.

Tuy nhiên, cô ngờ rằng hai ngày cuối cùng ở bệnh viện sẽ yên tĩnh như cô tưởng.

Một vị khách mời mà đến đột ngột bước phòng bệnh của cô.

Nguyên Dao phụ nữ sang trọng, quý phái mắt và ngạc nhiên, cô chớp mắt hỏi, “Cô là...?”

Mẹ Từ, lúc đang chăm chú đ.á.n.h giá Nguyên Dao từ xuống .

Ừm, cô bé vẻ ngoài khá , làn da trắng mịn, vẻ gì là mạnh mẽ cứng nhắc, đặc biệt là đôi mắt, vẻ trong sáng, gần như giống trần thế. Tuy nhiên, cơ thể thì gầy, yếu đuối, cảm giác như gió thổi nhẹ cũng thể khiến cô ngã.

Hóa , con trai thích kiểu con gái như thế .

Mẹ Từ ánh mắt sáng lên, kéo ghế cạnh giường, mỉm , “Ta là của Từ Tu Bạch, con thể gọi là bác gái.”

Nguyên Dao sửng sốt một chút, rõ tình hình hiện tại là thế nào.

Cô lễ phép đáp , “Bác gái ạ, con chào bác. Bác chuyện gì ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-208-viet-thu-tinh-gui-anh-11.html.]

Mẹ Từ ngừng một lát, cô thật kỹ, thấy thần sắc mặt cô giống như một cô gái mới cưới sẽ đối diện với cha chồng.

Mẹ Từ chợt hiểu trong lòng.

Con trai của vẻ theo đuổi cô bé, trách hôm ông Thân do dự mãi chịu rõ.

Nghĩ , bà cẩn thận thu cảm xúc thể chờ đợi của , , “Không , chỉ là tới thăm viện trưởng Thân, bạn học cũ của Tu Bạch cũng viện, tiện thể đến xem một chút.”

Nguyên Dao chợt chút lo lắng: “Con , bác gái cần đến tận đây ạ.”

"Bác mà!" Mẹ Từ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ về. “Tu Bạch nhà bác bình thường một , hiếm khi thấy nó quan tâm bạn bè. Bác đến xem thử cũng là điều nên mà!”

Nghe , Nguyên Dao lập tức hiểu Từ hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Thực con và Từ Tu Bạch cũng lâu lắm liên lạc. Trước đây bọn con cũng lắm. Lần nhờ giúp đỡ thấy ngại lắm , bác đừng bận tâm con ạ.”

Bác Từ nét mặt căng thẳng của cô, dịu giọng trấn an: “Không , con đừng căng thẳng, bác ý gì khác .”

Nguyên Dao lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Từ cô, trong lòng thầm mắng thằng con trai vô dụng của , hòa nhã: “Vừa nãy bác linh tinh, mong con đừng để bụng. Bác chỉ là lo quá nên buột miệng thôi.”

Nguyên Dao ngẩn : “Bác đang lo chuyện hôn nhân của Từ Tu Bạch ạ?”

Bác Từ gật đầu, thở dài: “Tu Bạch nhà bác năm nay 29 tuổi . Nhìn bạn bè cùng trang lứa đều lập gia đình, con cái đầy đủ, mà nó vẫn cứ một lủi thủi, bác lo lắm!”

Nguyên Dao im lặng một lúc, an ủi: “Bác đừng lo, thể là do duyên của tới thôi ạ.”

Bác Từ lắc đầu: “Bác chỉ sợ đến khi duyên tới, nó cũng bỏ lỡ mất! Cái thằng tính tình trầm lặng, chuyện gì cũng chịu , đến mức bác cũng nó đang nghĩ gì. Còn mong nó chủ động theo đuổi con gái ? Đừng đến chuyện đó, ngay cả những buổi gặp mặt bác sắp xếp, nó cũng chẳng chịu . Thật tức c.h.ế.t mà!”

Càng , bà càng bực.

Bag rót cho một cốc nước để bình tĩnh , tiếp tục kể với Nguyên Dao những chuyện từ bé đến lớn của Từ Tu Bạch, là mấy chuyện khiến bà tức điên lên.

Thậm chí, bà còn kể chuyện hồi nhỏ, Tu Bạch từng trợn mắt một bé gái thét, khiến phụ cô bé đến tận nhà than phiền.

Lúc đầu, Nguyên Dao còn ngại, nhưng càng càng thấy thú vị. Cuối cùng, cô còn hào hứng cùng Từ bàn cách giúp Từ Tu Bạch tìm yêu.

Cô đề nghị: “Hay bác thử sắp xếp cho xem mắt thêm nữa?”

Bác Từ lắc đầu chắc nịch: “Sắp xếp bao nhiêu cũng vô ích! Nó từng chịu gặp ai cả. Mỗi bác còn xin nữa!”

Nguyên Dao suy nghĩ một lúc, chợt nảy một ý, hào hứng hỏi: “Hay là… bác thử hỏi xem mẫu thích là gì? Biết tìm đúng đối tượng, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn!”

Bác Từ thở dài: “Bác cũng từng hỏi ! mỗi hỏi nó thích kiểu con gái nào, nó liền cúp máy ngay lập tức!”

Nguyên Dao chớp mắt, ngờ Từ Tu Bạch phản ứng gay gắt như khi nhắc đến chuyện .

Cô tiếp tục đề xuất: “Vậy thì đợi về nhà, bác hãy tìm cơ hội chuyện trực tiếp với . Biết —”

“Biết cái gì?”

Một giọng trầm lạnh bỗng vang lên từ cửa.

Nguyên Dao giật , đầu .

Từ Tu Bạch đang đó, ánh mắt dừng cô. Trong đôi mắt đen sâu thẳm , cảm xúc rõ ràng.

Chiếc áo blouse trắng còn ngay ngắn như khi, trông chút lộn xộn, như thể vội vã chạy đến đây.

 

Loading...