Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 199: Viết Thư Tình Gửi Anh (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:57:05
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Dao rút ánh mắt , nhưng vẫn còn thắc mắc, Ôn Đồng.

Ôn Đồng thấy vẻ ngơ ngác trong mắt cô, thể tin mà trợn mắt lên : “Không chứ? Chẳng lẽ quên hết ?”

“...”

quá lớn, khiến bàn ăn đều sang .

Bao gồm cả Từ Tu Bạch.

Không khí đột nhiên trở nên khá gượng gạo.

Lớp trưởng vội vàng can thiệp: “Ôn Đồng, gì thế? Từ Tu Bạch cũng là mà Nguyên Dao thích hồi còn dậy thì mà, thể quên chứ? ?”

“...”

Mọi lập tức im lặng.

Ôn Đồng ngượng ngùng lớp trưởng, trong lòng nghĩ nếu thì đừng linh tinh nữa.

Nguyên Dao lúc thì bối rối.

từng thích Từ Tu Bạch hồi dậy thì ?

Cô cố gắng tìm ký ức thời cấp ba, và nhớ .

Nguyên chủ quả thật từng thư tình cho Từ Tu Bạch hồi năm lớp 12.

Khi nhớ , cô cảm thấy ngượng ngùng, trong khi đều cô với vẻ tò mò, như chờ đợi câu trả lời.

Cuối cùng, cô chỉ thể gật đầu một cách khó khăn, miễn cưỡng : “ , thể nào quên .”

Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm, : “Đều là chuyện qua mà, giờ mỗi đều cuộc sống riêng, đừng nhắc chuyện nữa!”

Mọi đồng loạt lên tiếng hòa giải.

Không khí trở nên vui vẻ hơn.

Chung Lệ gần Từ Tu Bạch, nhưng nhận vẫn cứ Nguyên Dao, khiến sắc mặt cô càng trở nên khó chịu.

gây thêm rắc rối, bực bội vị trí của .

Trong khi đó, Nguyên Dao thì vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt của .

Ôn Đồng thấy cô đói đến mức mặt mũi tái xanh, liền thêm gì nữa mà giúp cô lấy thêm một chén canh gà.

Tiếc là, cuộc trò chuyện của các bạn học là về việc ăn uống.

Chỉ ăn xong miếng thịt kho, một bạn nam bưng một chén rượu đến, : “Nguyên Dao, thích tranh của lắm, mở gallery, nếu cơ hội thì chúng thể hợp tác.”

Nguyên Dao nhanh chóng bỏ đũa xuống, cầm chén rượu, nhẹ nhàng cụng với bạn và lễ phép : “Cảm ơn.”

Bạn nam , thì một bạn khác mang rượu tới, ha hả : “Trước gọi Nguyên Dao là tài nữ của lớp, giờ thì đúng là thành họa sĩ .”

Nguyên Dao khiêm tốn đáp : “Không dám, dám.”

xong, một nữ bạn khác tiến tới, chạm cốc với cô và hỏi với vẻ mặt mong đợi: “Nguyên Dao, nghề phụ ? Con học vẽ.”

Nguyên Dao uống xong một ngụm rượu, suýt nữa thì phun . Cô vội nuốt rượu xuống, ngượng ngùng từ chối: “Mình thời gian nghề phụ…”

Bạn nữ đó vẻ tiếc nuối rời .

Rồi một bạn nam khác tiến tới.

Suốt buổi, Nguyên Dao ăn bao nhiêu, nhưng uống ít rượu. Cô càng uống càng thấy bụng căng chướng.

Dường như lớp trưởng cố tình tiếp tục cho cô uống, và rượu là rượu mạnh.

Nguyên Dao cảm thấy bụng đau quặn lên, như hàng ngàn con sâu đang c.ắ.n xé.

Cô dần cảm thấy chịu đựng nổi nữa, mặt cũng càng lúc càng nhợt nhạt.

Cuối cùng, Nguyên Dao thể nhịn nữa, liền với Ôn Đồng rằng sẽ WC để chút nữa thể cảm thấy dễ chịu hơn.

Ôn Đồng lo lắng cô, hỏi: “Cậu cần cùng ?”

Nguyên Dao yếu ớt : “Không cần , tự .”

Nói , cô dậy, nhưng lên thì cảm thấy tê rần, và mắt như màn sương bao phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-199-viet-thu-tinh-gui-anh-2.html.]

cuồng, gần như thấy tiếng Ôn Đồng gọi tên .

Ngay đó, Nguyên Dao còn cảm giác gì nữa, mất ý thức.

Nguyên Dao lúc đang ở .

Dù ý thức vẫn còn mơ hồ, nhưng cô cảm nhận rõ ràng cơ thể đang chịu đựng một cơn đau như hành hạ.

Cô nhắm mắt , nhíu mày, cuộn và vô thức lẩm bẩm: “Đau quá...”

Sau đó, cô vươn tay tìm nguyên nhân gây cơn đau .

Trong lúc mơ màng, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngừng động tác của cô.

Ngay đó, một giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh: “Sắp tới bệnh viện , chịu đựng chút nữa.”

Nguyên Dao chỉ cảm thấy cơn đau dần dần vơi .

Cô mềm yếu đáp: “Vâng.”

Sau đó rơi giấc ngủ sâu.

Từ Tu Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô trong lòng bàn tay, dùng ngón cái ấn huyệt vị trong lòng bàn tay cô. Anh sang Ôn Đồng, giọng điềm tĩnh: “Phía rẽ là đến.”

Ôn Đồng vội vàng gật đầu: “Được.”

Xe dừng bệnh viện.

Ôn Đồng định hỏi xem thể tạm dừng xe một chút , thì thấy Từ Tu Bạch mở cửa xe, xuống xe và cúi ôm Nguyên Dao ngoài.

Ôn Đồng ngạc nhiên một chút, nhanh chóng hạ kính xe xuống, cảm ơn bên ngoài: “Cảm ơn , sẽ đậu xe đến ngay.”

Từ Tu Bạch khẽ gật đầu, ôm Nguyên Dao bệnh viện.

Ôn Đồng cũng dám trì hoãn, vội vàng lái xe tìm chỗ đậu.

Từ Tu Bạch đưa Nguyên Dao đến phòng khám ngay, mà thẳng khu viện.

Khi họ tới gần quầy, một y tá thấy ôm trong lòng ngực, liền lên, ngạc nhiên : “Bác sĩ Từ, ...?”

"Viện trưởng ở ?" Từ Tu Bạch cắt ngang.

Y tá thấy vẻ vội vàng mặt , lập tức gật đầu, nhanh chóng giúp gọi điện.

Chẳng bao lâu , một đàn ông trung niên bước từ văn phòng ở đầu hành lang.

Ông thấy Từ Tu Bạch ôm trong lòng, mắt đầy ngạc nhiên: “Tu Bạch, cháu đây là... bạn gái ?”

Từ Tu Bạch trả lời câu hỏi đó, chỉ : “Cô vẻ ngộ độc cồn, phiền viện trưởng kiểm tra giúp.”

Nghe , viện trưởng lập tức còn tâm trạng trêu đùa nữa, vội vàng : “Nhanh lên, đưa cô , xem một chút.”

Nguyên Dao trong cơn mê dường như thấy tiếng xung quanh đang thì thầm.

“Chắc là do ăn uống đều đặn dẫn đến viêm dày cấp tính, uống rượu khi bụng đói, ngộ độc cồn thì đúng là nguy hiểm...”

Sau đó, một giọng nữ quen thuộc, đầy lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình trạng của cô nghiêm trọng ? Cần nhập viện ?”

Nguyên Dao nhíu mày, theo bản năng gọi: “Đồng Đồng...”

Ôn Đồng lập tức gần, khẽ hỏi: “Dao Dao, tỉnh ? Giờ cảm thấy đỡ hơn ?”

Nguyên Dao chậm rãi mở mắt.

Điều đầu tiên cô thấy là mấy chai truyền dịch treo đầu giường.

chằm chằm chúng một lúc, đợi cho ý thức tỉnh táo , mới về phía những đang xung quanh.

Ôn Đồng đang cô với vẻ mặt lo lắng, còn phía cô, ngoài một đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, còn

Từ Tu Bạch.

Nguyên Dao nhẹ nhàng chớp mắt, Ôn Đồng và khàn khàn hỏi: “Mình... đang ở bệnh viện ?”

" !" Ôn Đồng cau mày, giọng nghiêm túc: “Cậu tình trạng hiện tại của như thế nào ? Cậu chịu ăn uống đàng hoàng ?”

Nguyên Dao yếu ớt , cố gắng trấn an cô: “Mình giờ khá hơn nhiều ... Đừng lo lắng quá.”

 

Loading...