Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 195: Lỡ Tay “Cướp” Mất Hoàng Tử Của Mỹ Nhân Ngư (23)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:38:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Adrian quan sát hết biểu cảm lúng túng của cô, khóe môi nhếch lên, nở một nụ dịu dàng đến cực hạn:

“Công chúa chuyện gì với ?”

Nguyên Dao: “...”

Cô chạm mũi , nhẹ giọng giải thích:

“Ờm... Chàng từng với còn một em trai.”

Adrian im lặng một lúc mới đáp:

“Ai cũng em trai.”

thì, cha vẫn luôn "tự hào" rêu rao khắp nơi về cuộc chiến tranh giành quyền lực đầy căng thẳng giữa và em trai suốt mấy năm qua.

Nguyên Dao lập tức thấy chột .

Cô ho nhẹ:

... Không ngờ em trai cũng mất tích biển.”

Adrian cô, nụ như như :

“Vậy là công chúa chẳng hề điều tra kỹ càng, vội kết luận rằng chính là cứu ? Cũng cách đổ trách nhiệm cho khác ghê nhỉ?”

Nguyên Dao: “...”

Adrian tiếp tục truy hỏi:

“Với , nàng vẫn luôn sống đất liền, chuyện cô cứu biển? Nàng tận mắt thấy cô đưa lên bờ ?”

Nguyên Dao: “...”

Thấy Adrian vẫn còn định tiếp tục, cô suy nghĩ nhiều, bất ngờ nhào tới, đặt một nụ hôn lên môi , bắt chước cách thường dùng để ngăn cô .

Adrian thoáng dừng , ngay đó liền vòng tay ôm lấy cô, giữ chặt gáy, kéo cô sát hơn, chủ động dẫn dắt nụ hôn sâu hơn.

Khi nụ hôn kết thúc, dịu dàng vuốt tóc cô, ánh mắt thẳng cô đầy ẩn ý:

“Cách bồi thường ... thích.”

“...”

Nguyên Dao trong lòng , mặt đỏ bừng.

---

Chỉ đến khi Ariel thích Mel chứ Adrian, cô mới thực sự nhẹ nhõm.

Còn chuyện Adrian nhốt Mel và Ariel chung một chỗ để bắt họ phát triển tình cảm, Nguyên Dao chẳng hề thấy áy náy chút nào, thậm chí ngày nào cũng hóng hớt tiến triển của họ.

, chuyện cũng liên quan đến tính mạng của Ariel.

Nếu Mel chấp nhận Ariel, thì Ariel vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Cũng may, mắt vẻ như Mel cảm giác với Ariel.

---

Nguyên Dao trong vườn hoa, cắm hoa khe khẽ ngân nga.

Cuối cùng, cô còn giả vờ thở dài đầy ưu tư:

“Bên ngoài thì chê bai, nhưng bên trong thì đổ từ lâu . Sớm muộn gì cũng thành đôi thôi!”

Lâu lắm thấy Hoa Hoa xuất hiện, giờ đột nhiên ho khan một tiếng.

Nguyên Dao lập tức dừng , nghiến răng nghiến lợi:

“Cuối cùng cũng dám ló mặt ?”

Hèn gì hôm đó ở cửa trang viên, cô tìm nó mãi mà chẳng thấy .

Hoa Hoa lí nhí:

“Ta cũng tận hai hoàng tử Onassis trôi dạt...”

Nguyên Dao: “Ha hả.”

Hoa Hoa vội vàng cầu xin tha thứ:

“Mà bây giờ chuyện cả ? Cô nên tận hưởng cuộc sống ở thế giới !”

Nguyên Dao: “...”

Cái con Hoa Hoa đáng ghét !

Nó chẳng thèm nghĩ xem cô vất vả thế nào mới bình yên như hiện tại!

---

Vài ngày , Adrian bận rộn với công việc.

bận đến , mỗi đêm đều về bên cô một lúc.

Nguyên Dao bận gì, chỉ thấy sắc mặt vẻ mệt mỏi, liền bảo nghỉ ngơi cho , đừng cố gắng về với cô mỗi tối nữa.

, Adrian chẳng vẻ gì là vui.

Anh nắm lấy tay cô, giọng điệu rõ cảm xúc:

“Công chúa gặp ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-195-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-23.html.]

Nguyên Dao lập tức lắc đầu, ôm lấy cánh tay , vội vàng giải thích:

“Tất nhiên là chứ! mệt mỏi quá...”

Nghe cô , Adrian im lặng một lúc, ánh mắt thoáng gợn lên một cảm xúc khó đoán.

cuối cùng, chỉ xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng :

“Sắp xong , chờ thêm một chút nữa nhé.”

Chỉ còn ít ngày nữa thôi, chúng sẽ mãi mãi bên .

hiểu rõ đang ám chỉ điều gì, Nguyên Dao vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

“Chàng yên tâm, sẽ luôn chờ .”

Adrian khẽ mỉm .

---

Vài ngày , Nguyên Dao cuối cùng cũng hiểu Adrian gì.

Khi Ellen báo tin nhà vua thoái vị, Adrian sắp kế vị, cô sững sờ, thể tin nổi:

“Sao... đột ngột như ?”

Cô nhớ rõ, lúc khi đính hôn, cả cha cô lẫn Colt đều với cô rằng Adrian chắc thể lên ngôi.

Nguyên Dao dừng một chút, đột nhiên nhận điều gì đó.

Thì , cái gọi là "loại bỏ chướng ngại" trong lời ... chính là chuyện .

Nghĩ thông , tâm trạng cô bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, biến điều chắc chắn thành chắc chắn.

Anh từng nhắc đến với cô, nhưng cô rõ, để vị trí , trải qua bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm.

Mà tất cả những điều đó... đều là vì cô.

Ngực cô bỗng nhói đau, chút cảm giác chua xót.

nên diễn tả cảm xúc của thế nào, chỉ ngay lập tức chạy đến ôm , hôn .

vẫn đang xử lý những chuyện cuối cùng, nên cô đành nhẫn nhịn chờ đợi.

Cả buổi trưa hôm đó, cô chỉ trong phòng.

Dù hôm nay về trễ hơn bình thường, cô vẫn tin chắc rằng khi giải quyết xong việc, điều đầu tiên sẽ là đến gặp cô.

, cô cứ kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ mãi đến nửa đêm, cuối cùng cửa phòng cũng nhẹ nhàng mở .

Nguyên Dao lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, nín thở, chăm chú về phía cửa.

Adrian bước , thấy cô đó chằm chằm chớp mắt, sững :

“Muộn thế , nàng ngủ?”

Nguyên Dao yên, gì.

Adrian thoáng dừng , sắc mặt dần trở nên lo lắng:

“Có chuyện gì ? Sao nàng như ?”

Nguyên Dao lắc đầu.

Cô hít sâu một , đó nghiêm túc :

“Adrian, chúng kết hôn !”

Adrian sững , dám tin tai :

“... Nàng gì?”

Nguyên Dao nâng váy chạy đến mặt , ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiêu hãnh:

“Ta cưới ! Chúng kết hôn , ?”

Adrian cô, ánh mắt phức tạp, giọng chút khó đoán:

“Nàng thấy quá vội vàng ?”

Nguyên Dao chớp chớp mắt:

“Chàng thấy gấp ? Ta thì ! Lỡ như đường thích khác thì ? Lúc đó thế nào?”

Nói , cô bĩu môi, dậm chân đầy nũng, nhưng chút như đang ép buộc:

“Không ! Chàng cưới ngay lập tức! Không trốn!”

Nhìn bộ dáng trẻ con của cô, ánh mắt Adrian vốn đang kiềm chế chợt lóe lên những cảm xúc mãnh liệt.

Anh kéo cô lòng, ôm chặt, giọng trầm khàn:

“Sẽ ai khác cả, chỉ nàng, công chúa của .”

Nguyên Dao lập tức nở nụ tươi, vui vẻ hỏi:

“Vậy đồng ý cưới đúng ?”

Adrian khẽ nhếch môi, giọng dịu dàng đến cực hạn:

“... Đương nhiên , công chúa của .”

Loading...