Nguyên Dao trả lời.
Cô chằm chằm lên trần nhà, chìm suy nghĩ.
Hoa Hoa đợi một lúc, cảm thấy cô im lặng đến lạ, liền tò mò hỏi: “Dao Dao, cô ?”
Nguyên Dao chớp mắt, lẩm bẩm: “Ta đang nghĩ… cách nào nàng tiên cá trở về biển …”
Hoa Hoa ngớ : “ mà… chẳng ngài là…”
Nguyên Dao im lặng một lúc, đó lắc đầu, khẳng định: “Chàng sẽ hại nàng tiên cá .”
Hoa Hoa ngạc nhiên: “Sao cô chắc ? Chiều nay cô còn bảo chuyện thể sẽ xảy mà?”
Nguyên Dao xoay , giải thích: “Vì , nếu thực sự … thì giữa và sẽ bao giờ còn khả năng ở bên nữa.”
Điều khiến cô canh cánh trong lòng là… Adrian sẽ xem đây là rào cản mãi mãi giữa họ, sẽ tìm cách hóa giải nó?
Cô tin sẽ đưa lựa chọn đúng đắn.
Nguyên Dao đờ .
Chỉ là… để đạt kết quả cuối cùng, thì vẫn cần suy nghĩ kỹ hơn.
Hoa Hoa nghĩ một lát đề nghị: “Hay tìm nữ vu sư nữa? Bà chắc chắn cách!”
Nguyên Dao xong mà cạn lời: “Mi sợ Adrian chịu đủ cú sốc ? Nếu thì tại nhốt ở đây chứ?”
Hoa Hoa: “…”
Nó lập tức cáu lên.
Hậm hực "hừ" một tiếng, bực bội : “Tự mà nghĩ cách ! Ta giúp nữa!”
Nói xong, nó chui tọt chỗ trốn.
Nguyên Dao bật .
Cười xong, cô khẽ thở dài, nhắm mắt . Vừa suy nghĩ cách giải quyết, dần dần chìm giấc ngủ.
---
Sáng hôm , trong lúc mơ màng, Nguyên Dao cảm thấy một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm mặt .
Lực đạo khẽ, nhưng kéo dài khá lâu, như thể đó đặc biệt thích khuôn mặt cô.
Ban đầu, cô tưởng chỉ đang mơ nên để tâm.
Không qua bao lâu, bàn tay rời .
chỉ vài giây , cô cảm nhận tay ai đó dịu dàng nắm lấy.
Nguyên Dao cau mày, chậm rãi mở mắt. Dưới ánh sáng mờ ảo buổi sớm, cô lờ mờ thấy một gương mặt quen thuộc.
Cô vô thức lẩm bẩm: “Adrian… dậy sớm …”
Nói nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Adrian cô đó, đề phòng gì, trái tim như dòng nước ấm lan tỏa, cuốn trôi bất an trong lòng.
Anh thất thần.
lúc , dù mắt nhắm , ý thức của Nguyên Dao dần tỉnh táo hơn.
Cô mở mắt, chớp chớp vài cái, đầy ngạc nhiên: “Adrian? Sao đến sớm ?”
Adrian im lặng vài giây, đáp: “Vì gặp nàng.”
Muốn liệu chuyện đêm qua chỉ là ảo giác của .
mà…
Anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ : “Xem đẩy nhanh tiến độ .”
Nguyên Dao mới dậy, câu thì tò mò: “Tiến độ gì cơ?”
Adrian véo nhẹ má cô, bình tĩnh đáp: “Tiến độ cưới nàng về nhà. Ta mỗi sáng thức dậy đều thấy nàng bên cạnh .”
Nguyên Dao: “…”
Sáng sớm mà thẳng thế ?!
Cô trừng mắt lườm một cái.
Adrian gương mặt đỏ ửng của cô, khẽ .
Adrian đỡ Nguyên Dao xuống giường, giúp cô chỉnh váy áo dắt cô đến bàn .
Chỉ một lúc , tiếng gõ cửa vang lên.
Hai cô hầu bước , mang theo bữa sáng.
Ellen cũng theo phía . Nhìn thấy bầu khí giữa Nguyên Dao và Adrian dịu , thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ellen đưa một phong thư cho Adrian nhanh chóng lui cùng hai cô hầu gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-193-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-21.html.]
Nguyên Dao theo bóng lưng , như đang suy nghĩ gì đó.
Adrian đang xem lá thư, nhưng nhận ánh mắt cô vẫn dõi theo Ellen, nheo mắt, giọng điệu phần nguy hiểm:
“Nàng đang gì thế?”
Nguyên Dao chớp mắt, thu ánh tò mò hỏi:
“Đó là hộ vệ của ?”
Chưa đợi Adrian trả lời, cô tiếp tục suy nghĩ :
“Hình như gặp tàu thì .”
Trước đây khi chạy khắp con tàu, cô cảm giác vô tình chạm mặt vài .
Adrian vẫn im lặng.
Nguyên Dao vẻ mặt , chợt nhận điều gì đó. Cô tròn mắt, thể tin nổi:
“Chàng theo dõi từ lúc đó luôn ?!”
Nói , cô như bừng tỉnh:
“Bảo lúc nào cũng , gì… — Ưm!”
Adrian đột nhiên kéo cô lòng, cúi đầu chặn mấy lời lải nhải bằng một nụ hôn.
Đến khi cô hôn đến mức đầu óc mơ hồ, mới ghé sát tai cô, giọng khàn khàn:
“Nàng giận ?”
Nguyên Dao chớp chớp đôi mắt mơ màng.
Cô ngẩng đầu lên, thấy nét lo lắng thoáng qua gương mặt Adrian, liền nghiêm túc :
“Chuyện đây thì giận, nhưng mong đừng nữa.”
Adrian mím môi, như gì đó.
Nguyên Dao nắm lấy tay :
“Ta lo lắng điều gì, cũng ép đổi ngay lập tức. Chỉ cần khi nào thực sự tin rằng sẽ rời xa , thì hãy dừng , ?”
Adrian im lặng vài giây, đó nhẹ gật đầu.
Nguyên Dao thở phào.
Cô kéo phần bữa sáng bàn đến mặt , :
“Ăn , nguội mất bây giờ.”
Sau khi ăn sáng xong, Adrian đưa phong thư lúc nãy cho Nguyên Dao.
Cô nhận lấy, ngạc nhiên hỏi:
“Gì đây?”
Adrian liếc con dấu thư:
“Thư của nàng.”
“Thư của ?”
Nguyên Dao càng thắc mắc hơn.
Mở thư , cô mới sực nhớ quên mất một chuyện quan trọng.
Nhìn mấy dòng chữ ngắn ngủn thư, cô lập tức tưởng tượng cảnh Colt giận dữ đến mức giậm chân mặt .
Cô trầm ngâm.
Adrian hỏi:
“Nàng định hồi âm ?”
Nguyên Dao gật đầu, phần đau đầu:
“Phải hồi âm chứ. Nếu chắc ngày mai sẽ lao thẳng đến đây mất.”
Adrian cô với vẻ mặt thích thú.
Sau khi đưa thư trả lời cho Ellen, Nguyên Dao sang Adrian vẫn đang nhàn nhã trong phòng , khỏi tò mò hỏi:
“Hôm nay việc quan trọng gì ?”
Adrian dừng một chút, ánh mắt hướng về phía cô, trở nên sâu thẳm hơn.
Nguyên Dao thấy thì căng thẳng, vội dịch gần, dịu giọng giải thích:
“Ta ý đuổi , chỉ là hôm qua còn bận rộn lắm mà? Sao hôm nay rảnh rỗi thế?”
Chẳng lẽ công việc gì mà chỉ một ngày là xong?
Adrian dường như bàn luận về chuyện , chỉ thản nhiên đáp:
“Tạm thời xong .”