Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 190: Lỡ Tay “Cướp” Mất Hoàng Tử Của Mỹ Nhân Ngư (18)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:38:09
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , Ellen đang ở cửa rừng, về phía rừng với vẻ mặt chút lo lắng.

Đột nhiên, thấy một điều gì đó, ánh mắt sáng lên, nhưng khi kỹ, ngớ .

Anh thấy Adrian đang bế Nguyên Dao trong tay, cô đang hôn mê. Anh ngạc nhiên hỏi: “Hoàng tử, công chúa ?”

Adrian lạnh lùng liếc một cái.

Ellen theo phản xạ im lặng, dám hỏi thêm gì nữa.

Adrian bế Nguyên Dao lên xe ngựa, cô tựa , mới một cách lạnh nhạt: “Mọi chuyện sắp xếp thỏa ?”

Ellen gật đầu: “Mọi thứ . Mel và những khác hiện tại đang đường về nước.”

Adrian ngừng một chút hỏi tiếp: “Còn chuyện trong cung thì ?”

Ellen ngập ngừng một chút, giọng vẻ lo lắng: “Thuộc hạ giả chữ của công chúa, để một bức thư trong phòng của ngài . … Hoàng tử, ngài chắc như ?”

Adrian cúi mắt, nắm lấy tay Nguyên Dao, giọng rõ: “Ngày hôm qua xin cáo từ với vua Watson .”

Anh công chúa, cô thích chạy lung tung, thậm chí còn trộm lên xe ngựa của để chạy về nước. Cũng thể xảy .

mà, thời gian của còn nhiều. Anh cần nhanh chóng giải quyết chuyện khi khác nhận .

Adrian trầm ngâm, vẻ mặt chút u ám: “Đi thôi, lập tức về nước.”

Ellen gật đầu đáp: “Vâng.”

Nguyên Dao trong cơn mê man cảm thấy cơ thể vẫn đang lắc lư, xóc nảy ngừng.

mở mắt để , nhưng thể. Cảm giác cũng dần trở nên mơ hồ hơn.

Sau đó, cô còn cảm nhận sự xóc nảy nữa.

Khi Nguyên Dao tỉnh nữa, cô nhận đang một chiếc giường mềm mại.

Cô mở mắt , thấy trần nhà lạ lẫm, cảm giác cũng mềm mại, khiến cô thể lấy tinh thần.

Ngay lúc cô còn đang ngơ ngác, một giọng quen thuộc vang lên bên cạnh: “Công chúa tỉnh ?”

Nguyên Dao: “...”

Những hình ảnh về việc hôn mê và những sự kiện đó ùa trong đầu, cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy .

Cô nhẹ nhàng đầu, thấy Adrian đang ở mép giường, ánh mắt dừng gương mặt cô, còn vẻ ôn nhu như , chỉ còn sự lạnh lùng và thâm trầm.

Nguyên Dao chớp mắt, nhẹ nhàng gọi: “Adrian.”

Vừa mở miệng, cô mới nhận giọng nghẹn .

Cô liền im lặng, gì thêm.

Adrian dừng một chút, đưa tay đỡ cô dậy, đó rót một chén nước đưa lên miệng cô.

Nguyên Dao uống vài ngụm nước, cảm giác giọng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi cô uống xong, Adrian để cốc nước lên tủ đầu giường.

Nguyên Dao , ho nhẹ vài tiếng hỏi tiếp: “Adrian, đây là ?”

Adrian dừng một chút, trả lời: “Vương quốc Onassis.”

Nguyên Dao ngạc nhiên, mở to mắt tin nổi: “Chàng…”

Adrian cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, gì thêm.

Nguyên Dao hỏi tiếp nữa.

Cô cúi đầu, tay , tâm trạng chút phức tạp. Cô nghĩ rằng mang một cách dễ dàng như .

Adrian thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, ánh mắt càng u ám.

Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay với giọng nhẹ nhàng: “Công chúa cần lo lắng, khi chúng kết hôn , sẽ đưa nàng về nhà.”

Nguyên Dao: “...”

Anh xong câu đó, buông tay cô , cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên má cô, tiếp: “Trước mắt, cần giải quyết một việc để loại bỏ chướng ngại giữa chúng . Công chúa ngoan ngoãn chờ một chút nhé, ?”

Nguyên Dao: “...”

Cô im lặng , gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-190-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-18.html.]

Adrian dường như cũng để tâm đến sự im lặng của cô. Anh dậy, nhẹ nhàng xoa đầu cô rời khỏi phòng.

Nguyên Dao theo bóng Adrian rời , vẫn thể tỉnh .

Hoa Hoa nhạo cô: “Đã bảo mà, cứ theo ý , giờ thì xem ! Một vốn dĩ lịch thiệp như thế cô ép thành thế !”

Nguyên Dao: “...”

nghĩ rằng, tình cảm của Adrian dành cho cô sâu đậm như .

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, đồng ý đính hôn với cô chỉ vì trả ơn cứu mạng mà thôi.

Nguyên Dao cảm thấy chút tuyệt vọng: “Giờ đây?”

Hoa Hoa một cách ác ý: “Cô tự gây chuyện , tự giải quyết chứ!”

Nguyên Dao: “...”

Cô trầm mặc một lúc, đột nhiên nhớ đến điều gì đó và hoảng hốt mở to mắt: “Anh sẽ 'loại bỏ chướng ngại', là ý gì?”

Lẽ nào định g.i.ế.c cô công chúa cá nhỏ?

Sau những gì xảy hôm nay, Nguyên Dao cảm thấy đây là điều thể .

còn yên tâm nữa, lập tức dậy, về phía cửa.

mở cửa, cô thấy ngay hai vệ sĩ canh gác ngoài cửa, nghiêm túc cảnh giác.

Vị lãnh đạo của nhóm vệ sĩ thấy cô, lập tức bước lên một bước, cung kính : “Công chúa Watson, điện hạ căn dặn, xin ngài đừng tự ý rời khỏi phòng.”

Nguyên Dao: “...”

ngoài nữa, chỉ im lặng phòng.

Khi phòng, cô mới nhận thứ trong đều chuẩn đầy đủ, từ đồ ăn, đồ chơi đến cả dụng cụ vẽ tranh đều sẵn.

Nguyên Dao bức tranh chân dung vẽ cho Adrian treo tường, trầm tư một lúc.

Hoa Hoa lên tiếng: “Chậc, xem, yêu thương cô đến , nhưng cô chẳng hề quan tâm. Thật là xui xẻo mà.”

Nguyên Dao gì.

Hoa Hoa thấy cô trầm tư lâu như , chút ngượng ngùng, dám đùa thêm.

Nó khụ khụ một tiếng, : “Thật , cô nghĩ thử , cũng cách. Ta xem qua, nơi trong cung . Cô chỉ cần khỏi phòng thể tự do .”

Nguyên Dao sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Ta thể ?”

Hoa Hoa lập tức vẻ ngượng ngùng: “Có đấy, nhưng nhất nên nếu cần thiết.”

Nguyên Dao: “...”

thể tin lời nó , nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Adrian đưa cô cung, mà khiến cô ở nơi .

Chỉ là…

Nguyên Dao cúi đầu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Ta vẫn nên ngoài.”

Hoa Hoa ngạc nhiên hỏi: “Sao ? Cô tự do ?”

Nguyên Dao vô thức xoay tóc ngón tay, nhẹ nhàng đáp: “Trốn tránh giải quyết vấn đề.”

Dựa tình hình hiện tại, Adrian rõ ràng quan tâm đến sự thật. Dù tin rằng tiểu công chúa cứu , nhưng sẽ ở bên cô .

Vậy thì dù cô cố gắng đến , cũng chẳng ý nghĩa gì.

Nguyên Dao thở dài một tiếng.

Cô kéo rèm cửa sổ, ngoài, và nhận trời tối.

Bên ngoài tối đen, thể rõ gì cả.

Trong phòng đồng hồ, Nguyên Dao bây giờ là mấy giờ, cũng khi nào Adrian sẽ trở .

Cô chỉ đành xuống sofa, ăn uống một chút, sống an phận.

Ellen canh giữ ngoài cửa, thấy trong phòng yên tĩnh, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở .

thì hiện tại, điện hạ của đang bận xử lý những công việc quan trọng. Nếu công chúa mà nổi loạn, thật .

 

Loading...