Nguyên Dao Adrian, đôi mắt dần đỏ lên.
Giọng cô run rẩy:
“Xin … Ta lừa . Người cứu … .”
Ánh mắt Adrian tối :
“Ý nàng là ?”
Nguyên Dao cúi nhẹ đầu, bàn tay siết chặt vạt váy, cố gắng giữ bình tĩnh để kể bộ sự thật:
“Có thể sẽ tin, nhưng thực sự cứu chính là cô gái tóc đỏ nhà thờ hôm nay. Cô là cá trong biển. Khi nạn biển, chính cô cứu đưa lên bờ. Còn … chỉ là một tình cờ ngang qua.”
Adrian bật khẽ, nhưng ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Anh bước lên một bước, bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay Nguyên Dao, ánh mắt gắt gao khóa chặt cô, giọng lạnh băng:
“Nếu nàng hối hận vì đính hôn với , cứ thẳng là . Cần gì bịa một lý do vô lý như ?”
Nguyên Dao sững , theo phản xạ ngước mắt .
Chưa bao giờ cô thấy ánh mắt lạnh lùng đến thế.
Cô vội vã giải thích:
“Ta bịa chuyện! Ta thật!”
Đôi mắt cô trở nên ảm đạm, giọng cũng dần nhỏ xuống:
“Cô trả một cái giá đắt để lên bờ tìm . Nếu cuối cùng thể ở bên , cô sẽ…”
“Thì ?”
Adrian bất ngờ cắt ngang.
Nguyên Dao khựng .
Anh buông tay cô , lùi một bước, ánh mắt trở vẻ bình tĩnh.
Giọng thản nhiên:
“Nếu nàng chỉ lấy lý do để hủy hôn, thì xin , chấp nhận. Nàng thể về.”
Nguyên Dao thẳng khuôn mặt .
Adrian lúc thu cảm xúc, thái độ xa cách đến mức rõ ràng là tiễn khách.
Cô thể tiếp tục ở nữa.
Cúi đầu, cô nhấc váy, lặng lẽ bước qua , thẳng đến cửa và rời khỏi phòng.
Mọi thứ diễn nhanh gọn, dứt khoát.
Không hề chút luyến tiếc.
Bầu khí trong phòng trở nên căng thẳng đến ngột ngạt.
Ellen đợi Nguyên Dao rời xong liền nhanh chóng bước .
Nhìn thấy sắc mặt Adrian, suýt nữa thì nghẹn họng.
Nếu lúc điện hạ chỉ là tâm trạng , thì bây giờ… trông cứ như hủy diệt cả thế giới.
Ellen vội quỳ xuống một gối, thấp thỏm hỏi:
“Điện hạ, xảy chuyện gì? Vừa công ch—”
“Theo dõi nàng cho .”
Adrian đột nhiên lên tiếng, cắt ngang câu hỏi của Ellen.
Ellen ngẩn .
Adrian nheo mắt ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên nguy hiểm đến cực độ:
“Quan sát chặt chẽ hành động của nàng . Nếu bất cứ điều gì bất thường, lập tức báo cho .”
Ellen nuốt nước bọt, cúi đầu dám hỏi thêm lý do:
“Vâng, thưa điện hạ.”
---
Sau khi trở về cung điện của , tâm trạng Nguyên Dao càng thêm rối bời.
Cô nghĩ đến biểu cảm của Adrian, cảm thấy chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cô thể chỉ dựa lời để thuyết phục , nhưng ngờ phản ứng của mạnh mẽ đến .
Có lẽ, chỉ khi nào thực sự tin sự thật , vấn đề mới thể giải quyết.
… thế nào để tin đây?
Nguyên Dao giường, bứt tóc đến rối bù, vắt óc nghĩ mà vẫn cách nào.
Hoa Hoa cô như thì nỡ, liền đề nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-188-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-16.html.]
“Có lẽ… nếu chính cô gái cá đó với , sẽ tin?”
Nguyên Dao giật .
!
Dù , cô cũng rõ chi tiết về gặp gỡ của họ. Nếu chính cô gái cá lên tiếng kể , thể Adrian sẽ nhớ chuyện!
Nguyên Dao vẻ bối rối, :
“ mà… Tiểu mỹ nhân ngư thể sẽ .”
Giọng cô vẻ chút thất vọng.
Hoa Hoa cũng , chỉ đành im lặng.
Một lúc , Nguyên Dao bỗng chợt tỉnh , mặt mày sáng lên:
“Ta cách !”
Cô lập tức dậy, cầm váy chạy khỏi phòng.
Mười phút , Nguyên Dao một dãy kệ sách.
Cô lướt qua từng cuốn sách đó, xem từng cuốn bìa, nhưng tìm thấy cuốn sách cần. Cô liền lấy hết tất cả sách xuống, bắt đầu lục tìm từng cuốn một.
Hoa Hoa cô, ngạc nhiên hỏi:
“Dao Dao, cô đang tìm gì ?”
Nguyên Dao trả lời, chỉ nhíu mày, tìm lẩm bẩm:
“Ta nhớ là nó ở trong thư phòng mà.”
Cuối cùng, cô bỏ cuốn sách cuối cùng xuống, ánh mắt bất ngờ dừng ở một góc kệ sách. Một cuốn sách kẹt ở đó. Cô lập tức vui mừng, reo lên:
“Tìm !”
Cô rút cuốn sách và nhanh chóng mở nó xem.
Đây là một cuốn sách kỳ lạ về những câu chuyện huyền bí. Lúc còn nhỏ, cô mở cuốn sách khi rảnh rỗi.
Có thể đối với khác, đây chỉ là một cuốn sách thiếu nhi tưởng tượng, chẳng gì đáng tin, nhưng với Nguyên Dao, cô nhớ rõ trong đó những câu chuyện về cá và nữ vu.
Nếu những cá và nữ vu thật sự tồn tại trong thế giới , thì những gì cuốn sách thể là sự thật.
Nguyên Dao lật đến phần cuối cuốn sách và quả thật tìm thấy những ghi chép về nữ vu.
Cô nhẹ nhàng thầm:
“Nữ vu hành tung khó đoán. Thỉnh thoảng bà ở đáy biển, thỉnh thoảng ở trong những khu rừng sâu. Mỗi khi bà lấy một bảo vật từ khác, bà sẽ đổi chỗ ở để tránh kẻ thù truy đuổi.”
Sau khi xong, Nguyên Dao đóng cuốn sách và rơi suy nghĩ.
“Mỗi bà lấy bảo vật từ khác…”
Cô nhớ rằng gần đây nhất bà lấy giọng của tiểu mỹ nhân ngư.
Điều nghĩa là bà rời khỏi biển và lên bờ?
vấn đề là, bà .
Nguyên Dao nhớ rằng ở vương quốc Watson chỉ một khu rừng lớn duy nhất – đó chính là khu rừng mà cô vô tình xâm nhập lúc còn nhỏ.
Cô cảm thấy thể đây là cơ hội, và nếu thử vận may, cô sẽ tìm nữ vu.
Hoa Hoa thấy ý tưởng trong đầu Nguyên Dao và lập tức hoảng hốt, ngăn :
“Không ! Quá nguy hiểm đấy! Dao Dao, cô thể !”
Nguyên Dao thở dài, đẩy cuốn sách lên kệ và :
“ đây là cách duy nhất nghĩ .”
Hoa Hoa vẫn lo lắng:
“Khu rừng đó nguy hiểm lắm, nếu cô dã thú bắt thì ?”
Nguyên Dao nhẹ:
“Hoa Hoa, mi giống Lula ? Mi quên ? Dù dã thú bắt , cũng là .”
Hoa Hoa ngập ngừng:
“Có thể...”
Nguyên Dao nó vẫn lo lắng, liền an ủi:
“Yên tâm , khả năng tự bảo vệ . Mi thấy gặp rắc rối bao giờ .”
Hoa Hoa im lặng.
Nguyên Dao bận tâm nữa, cô rời khỏi thư phòng và nhanh chóng trở phòng .
Đến giờ ăn tối , nếu Lula phát hiện cô trong phòng, chắc chắn sẽ bắt đầu tìm kiếm ầm ĩ.
Lúc , cô vẫn giảm bớt phiền phức thể.