Adrian dịu dàng vén một lọn tóc lòa xòa của Nguyên Dao tai, giọng điệu đầy cưng chiều:
“Đứng lâu như , mệt cũng là bình thường. Nghi thức đính hôn xong , chúng về cung thôi?”
Nguyên Dao khẽ gật đầu, cụp mắt xuống, gì thêm.
Adrian đôi hàng mi khẽ run của cô, trong mắt thoáng hiện lên một tia suy tư, nhưng chỉ trong chớp mắt tan biến.
Anh nắm tay Nguyên Dao, dẫn cô rời khỏi giáo đường.
Khi ngang qua cô gái tóc đỏ , Nguyên Dao nhịn mà lén cô một nữa.
Cô gái cũng tò mò chằm chằm Nguyên Dao.
Nguyên Dao khựng một chút, khẽ mỉm với cô gái khi nhanh chóng bước , leo thẳng lên xe ngựa.
Giống như đang chạy trốn khỏi điều gì đó.
Khi trở về hoàng cung, cô để ý đến biểu cảm của Adrian, chỉ vội vàng lời tạm biệt hấp tấp chạy thẳng về tẩm cung của .
Lula đợi sẵn ở ngoài cửa. Nhìn thấy nét mặt căng thẳng của cô, lòng Lula bất giác căng thẳng theo, lo lắng hỏi:
“Công chúa, buổi lễ chuyện gì ?”
Nguyên Dao lắc đầu qua loa:
“Không , chuyện diễn suôn sẻ.”
Lula ngạc nhiên:
“Vậy trông công chúa vẻ lắm?”
Nguyên Dao cụp mắt, cố kéo môi :
“Chỉ là mệt thôi. Lula, giúp tháo trang sức , nghỉ ngơi.”
Nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt, Lula hỏi thêm nữa mà nhanh chóng giúp cô tháo lễ phục và trang điểm.
Sau khi thấy Nguyên Dao xuống giường, Lula mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
dù trốn chăn, Nguyên Dao vẫn thể nào ngủ .
Mọi chuyện đều diễn đúng như kế hoạch của cô.
Tiểu mỹ nhân ngư đôi chân của con , lên bờ để tìm hoàng tử của .
Vậy mà hiểu , cô chẳng hề cảm thấy vui vẻ.
Ngược , trong lòng cô trống rỗng đến khó tả.
Thấy cô cứ mãi suy tư, Hoa Hoa liền chớp lấy cơ hội xúi giục:
“Hay là cô cứ ở bên Adrian luôn ? Có ai cấm cô bạn đời của ngài ? Dù hai cũng đính hôn !”
lời đó chẳng khiến Nguyên Dao cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
Cô im lặng hồi lâu, thì thầm đầy mất mát:
“Ta cũng ở bên … nhưng còn tiểu mỹ nhân ngư thì ?”
Hoa Hoa sững sờ.
Chưa kịp gì, Nguyên Dao tiếp tục lẩm bẩm:
“Nếu tình yêu của hoàng tử, tiểu mỹ nhân ngư sẽ tan thành bọt biển… biến mất khỏi thế gian .”
Cô cũng ích kỷ một .
nếu cái giá trả là mạng sống của một cô gái vô tội, cô thể nào chấp nhận .
Nguyên Dao chớp đôi mắt hoe đỏ, thì thầm như tự với chính :
“Ta sai … Có lẽ ngay từ đầu, nên đính hôn với Adrian, cũng nên khiến tiểu mỹ nhân ngư rời khỏi đại dương. Giờ đây, chịu trách nhiệm… chính là .”
Hoa Hoa từng thấy cô đau khổ đến , trong lòng cũng khỏi chua xót.
Nó bắt đầu tự hỏi… liệu ngay từ đầu, chính nó cũng sai ?
Một một hoa cứ thế im lặng, ai thêm lời nào.
Cùng lúc đó, ở một góc khác trong hoàng cung, tâm trạng của Adrian cũng chẳng khá hơn là bao.
Anh cửa sổ, mắt những đóa hoa trong sân, nhưng trong đáy mắt chỉ là một mảng lạnh lẽo.
Trong đầu tua những hình ảnh trong buổi lễ đính hôn ngày hôm nay.
Tất cả đều bình thường…
Cho đến khoảnh khắc trao nhẫn.
Rốt cuộc… vấn đề bắt đầu từ , mà khiến cô bỗng nhiên trở nên xa cách như ?
Khi Adrian đang lặp lặp suy nghĩ về chuyện hôm nay, cánh cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Ellen mở cửa bước .
Nhìn thấy Adrian đó, tỏa khí lạnh, Ellen thoáng sững , cảm thấy gì đó đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-187-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-15.html.]
Anh cứ nghĩ khi đính hôn xong, thái tử điện hạ của sẽ vui vẻ. Vậy mà tình huống trông vẻ… sai sai?
Chẳng lẽ buổi lễ đính hôn xảy vấn đề?
Hay là do lơ là nhiệm vụ?
Ý nghĩ đó khiến Ellen bất giác căng thẳng, dám suy diễn thêm, vội vàng báo cáo:
“Điện hạ, Mel đang giam trong tháp chuông ở hoàng thành. Ngài định xử lý thế nào?”
Hai ngày , khi từ ngoài cung trở về, báo với Adrian rằng Mel ý định phá hỏng buổi lễ đính hôn. Không ngờ thái tử điện hạ chẳng chẳng rằng, trực tiếp lệnh nhốt Mel .
Trước đây, khi còn ở vương quốc Onassis, dù Mel chọc tức Adrian đến mức nào, cũng chỉ ngơ.
Đây là đầu tiên thẳng tay lệnh bắt như .
Chứng tỏ , Mel thật sự chạm đến giới hạn chịu đựng của Adrian.
Ellen khỏi cảm thấy phức tạp.
lúc , Adrian chẳng còn tâm trí để bận tâm đến Mel. Giọng lạnh nhạt:
“Cứ tiếp tục giam .”
Ellen thở phào nhẹ nhõm— nghĩa là Mel lén trốn ngoài gây chuyện.
Anh nhanh chóng đáp:
“Vâng.”
Báo cáo xong nhiệm vụ, Ellen thấy sắc mặt Adrian vẻ lắm, liền cẩn thận hỏi:
“Điện hạ, ngài ? Lễ đính hôn gì trục trặc ?”
Anh thêm một lúc, cảm giác sắp khí lạnh trong phòng đóng băng đến nơi, liền đổi chủ đề:
“Điện hạ, đây ngài khi đính hôn sẽ trở về nước. Giờ định ngày ? Thần sẽ sắp xếp.”
Adrian im lặng hồi lâu, hờ hững đáp:
“Để suy nghĩ thêm. Ngươi lui xuống .”
Nghe , Ellen thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời khỏi phòng.
Căn phòng trở về yên tĩnh.
bao lâu , tiếng gõ cửa vang lên nữa.
Khác với Ellen, tự tiện mở cửa mà chỉ bên ngoài đợi.
Adrian nhíu mày.
Anh yên một lúc lâu, mới xoay mở cửa.
Không ngờ, đang ngoài cửa chính là cô gái khiến ngày đêm trằn trọc.
Anh sững :
“Công chúa?”
Nguyên Dao đó, , trong lòng cũng rối bời kém.
Vừa trong phòng, cô suy nghĩ lâu.
Cuối cùng, cô nhận rằng nếu câu chuyện đến bước , thì vì kéo dài thêm, chi bằng dứt khoát kết thúc thứ ngay bây giờ.
Thà đau một thôi, còn hơn là giằng co mãi dứt.
Vậy nên, cô quyết định trốn khỏi phòng để tìm Adrian.
May mắn là dạo Lula còn theo sát cô lúc nữa, nên cô rời khỏi phòng một lát cũng ai phát hiện.
Nghĩ , Nguyên Dao Adrian, nghiêm túc hỏi:
“Ta chuyện với . Ta chứ?”
Adrian thoáng im lặng, lùi một bước:
“Tất nhiên.”
Nguyên Dao khẽ nâng váy, bước phòng.
Adrian đóng cửa, ánh mắt dừng bóng lưng cô, giọng điệu rõ cảm xúc:
“Công chúa tìm riêng như , chuyện gì ?”
Nguyên Dao mím môi, im lặng hồi lâu hạ quyết tâm.
Cô , thẳng Adrian, giọng nghiêm túc:
“Ta đến để xin .”
Adrian bất ngờ:
“Xin ?”