Nguyên Dao ngước mắt Brett.
Hắn bắt gặp ánh mắt cô, liền nở một nụ rạng rỡ:
“Nếu công chúa ngại, thể chia sẻ với . Cứ xem như một cái thùng rác cũng , sẽ giữ bí mật.”
Nguyên Dao bật , nhưng vẫn lắc đầu:
“Cảm ơn ngài, nhưng với ai cả.”
Brett chút tiếc nuối:
“Thật đáng tiếc.”
Dừng một chút, gương mặt xinh của Nguyên Dao, kìm mà hỏi:
“Vậy thể mạo hỏi một câu ? Mấy ngày nay, công chúa gặp ai khiến rung động ?”
Nguyên Dao sững .
Giọng mang theo chút mong đợi:
“Chỉ còn hai ngày nữa là chuyến hành trình kết thúc . Không vinh dự lọt danh sách những mà công chúa để mắt đến ?”
Nguyên Dao , nhất thời nên trả lời thế nào.
Thấy cô do dự, Brett liền hiểu câu trả lời.
Hắn chút hụt hẫng, nhưng là một quý ông, thể khiến cô khó xử.
Hắn định bảo rằng chỉ đùa thôi, nhưng đúng lúc đó, một khác xuất hiện từ khoang tàu.
Người đó ở lối boong tàu, ánh mắt khó đoán về phía bọn họ, xung quanh tỏa một luồng khí lạnh nhàn nhạt.
Cùng lúc đó, một áp lực vô hình bỗng dưng đè nặng lên Brett.
Hắn khẽ giật .
Còn kịp phản ứng, thì Nguyên Dao lập tức vén váy chạy về phía .
Cô chạy đến mặt Adrian, lo lắng hỏi:
“Sao ở đây? Cơ thể ?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, ánh mắt lạnh lùng của Adrian dịu một chút.
Anh bình thản :
“Ta khỏe , công chúa cần lo lắng.”
Nguyên Dao gật đầu:
“Vậy thì .”
Nhìn thấy tâm trạng Adrian vẻ , cô suy nghĩ một lúc mỉm :
“Vậy đây tắm nắng ? Hôm nay trời lắm.”
Adrian đôi mắt trong veo của cô, im lặng một lúc, cuối cùng cũng khẽ gật đầu:
“Được.”
Nguyên Dao liền dẫn đến chỗ lan can.
Brett hai họ cạnh , ánh mắt chút phức tạp.
Nguyên Dao cũng để ý, chỉ giới thiệu đơn giản:
“Đây là hoàng tử Onassis.”
Brett nhanh chóng lấy vẻ bình tĩnh, nở nụ hảo, lịch sự với Adrian:
“Hân hạnh gặp , hoàng tử Onassis. Ta là Brett Williams.”
Adrian khẽ nhếch môi:
“Chào ngài.”
Brett quan sát mà để lộ cảm xúc.
Adrian chỉ đơn giản đáp một câu xã giao thu nụ , bên cạnh Nguyên Dao với vẻ điềm tĩnh.
Mà vị công chúa , hiển nhiên chỉ để tâm đến Adrian, thậm chí còn quên mất sự mặt của .
Brett thầm hiểu chuyện.
Dù chút tiếc nuối, nhưng nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ nên , với Nguyên Dao:
“Có vẻ như câu hỏi lúc nãy của , công chúa câu trả lời . Vậy phiền hai nữa.”
Nói xong, lịch sự chào tạm biệt, xoay rời .
Adrian dõi theo bóng lưng .
Đợi đến khi Brett khuất cánh cửa, mới thản nhiên hỏi:
“Ngài gì với nàng ?”
Nguyên Dao chớp mắt:
“Ngài hỏi thích ai .”
Adrian khựng một chút, hỏi tiếp:
“Vậy nàng trả lời thế nào?”
Nguyên Dao tinh nghịch:
“Ta gì cả. nghĩ ngài tự đoán .”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, khóe môi Adrian khẽ cong lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-183-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-11.html.]
Hai tựa lan can trò chuyện một lúc, bỗng nhiên Nguyên Dao nhớ điều gì đó.
Cô mặt biển xanh thẳm, thử thăm dò:
“Adrian, tin là biển cá ?”
Nghe câu hỏi , Adrian trả lời ngay mà hỏi ngược :
“Vậy công chúa nghĩ ?”
Nguyên Dao chớp mắt, giọng chắc chắn:
“Ta nghĩ là .”
Nói xong, cô chớp mắt mà quan sát gương mặt , cố gắng tìm chút biểu cảm khác thường.
Tiếc là, Adrian chẳng hề chút d.a.o động nào, thậm chí còn thản nhiên đáp như một câu bâng quơ:
“Nếu công chúa nghĩ là , cũng nghĩ .”
Nguyên Dao khỏi chút thất vọng.
cô hiểu, chuyện thể vội .
Cuối cùng, cô chỉ âm thầm thở dài, tự nhủ với lòng: Không , đến lúc đó , chắc chắn sẽ tin thôi.
Một lát , Nguyên Dao định về phòng.
ngay khi cô định chào tạm biệt Adrian, bỗng gọi cô .
Anh cô thật sâu, ánh mắt chứa đựng những cảm xúc khó diễn tả.
Cuối cùng, chỉ khẽ một câu đầy ẩn ý:
“Tối mai là vũ hội cuối cùng . Công chúa lẽ nên dành điệu nhảy cho vị hôn phu của chứ?”
Nguyên Dao sững .
---
Đêm vũ hội cuối cùng nhanh chóng đến.
Lần , Nguyên Dao trang điểm kỹ hơn hẳn hai , trông vẻ trịnh trọng hơn nhiều.
Khi cô kéo Colt bước sảnh yến tiệc, liếc mắt một cái thấy Adrian trong góc.
Mà lý do khiến cô nhận ngay lập tức là vì…
Bên cạnh đang vây quanh mấy cô gái xinh lộng lẫy.
Chắc hẳn là công chúa của các nước khác.
Dù mặt Adrian vẫn là vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng điều đó ngăn những ánh mắt say mê của các cô gái .
Colt thấy cảnh , liền khẽ cúi đầu, ghé sát tai Nguyên Dao, hừ nhẹ:
“Thấy ? Ai bảo em cứ nhất quyết chọn một trai. Bị vây quanh như thế, chắc em chịu khổ dài dài đấy.”
Nguyên Dao , sang liếc Colt một cái.
Hắn hất cằm tiếp:
“Giờ mà em đổi ý vẫn còn kịp đấy. Chúng thể chọn —”
"Không đổi ý." Nguyên Dao lập tức cắt ngang. “Chàng sẽ thích khác.”
Colt sững , nghi ngờ hỏi:
“Sao em chắc chắn thế? Hai mới quen đến một tháng! Theo thấy, đàn ông ai cũng giống thôi, cái thói trăng hoa khó mà bỏ !”
Nguyên Dao chớp mắt:
“Đàn ông trăng hoa? Vậy hoàng , cũng thế ?”
Colt: “...”
Mặt lập tức tối sầm:
“Em nghĩ mà so sánh trai em với một tên mà em mới quen đầy một tháng chứ?”
Nguyên Dao nhún vai, tỏ vẻ vô tội:
“Nếu như , thì cũng .”
Colt: “...”
Hắn suýt nữa thì bùng nổ vì tức giận, phẫn nộ :
“Em dám đem trai so sánh với một tên mới quen?”
Nguyên Dao tủm tỉm:
“Anh là trai em, còn là vị hôn phu của em. Hai đều quan trọng với em.”
Colt nghẹn lời.
Trước cách lý luận đầy "nước đôi" của cô, dù bực cũng thể gì thêm, cuối cùng chỉ đen mặt bỏ .
Nguyên Dao theo bóng lưng , bật khẽ, nhưng nhanh chóng thu nụ .
Cô tin Adrian, bởi vì vốn dĩ thuộc về nơi .
Nên cô chẳng tư cách để ghen tuông.
Nguyên Dao đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên, Adrian thoát khỏi đám tiểu thư đang vây quanh, bước đến mặt cô.
Anh cô, khẽ gọi:
“Công chúa?”