Nguyên Dao vội vàng gật đầu liên tục.
Cô chăm chú Adrian với ánh mắt sáng rực khi thấy thành thạo cắt nhỏ phần đùi heo hun khói, bật bếp lên, chiên cả thịt lẫn trứng đến khi chín vàng thơm phức.
Mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa khắp phòng bếp.
Khi Nguyên Dao c.ắ.n một miếng đùi hun khói nóng hổi, suýt chút nữa cô rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Trong lúc cô đang ăn, Adrian tranh thủ rửa sạch bát đĩa dùng.
Nếu tận mắt chứng kiến dáng vẻ ung dung, tao nhã của khi rửa bát, cô nghĩ đàn ông mặt chẳng một hoàng tử quen sống trong nhung lụa.
Nguyên Dao chút tò mò, nhưng thấy vẻ mặt tự nhiên, cuối cùng cô cũng hỏi gì.
Sau khi ăn xong, Adrian đưa cô về phòng.
Đứng cửa phòng, Nguyên Dao sắc mặt phần mệt mỏi của , trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
Cô khẽ với vẻ quan tâm: “Cảm ơn vì bữa ăn khuya. Mau về nghỉ ngơi , vẫn hồi phục .”
Thế nhưng Adrian đáp, chỉ bất ngờ hỏi: “Hôm nay nàng vui ?”
Nguyên Dao sững , đó ngạc nhiên hỏi : “Ý là buổi tiệc ?”
Adrian khẽ gật đầu.
Nguyên Dao suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Không khí khá , chỉ là ở lâu quá nên mệt.”
Adrian im lặng giây lát, như vô tình hỏi: “Vậy nàng thấy ai hơn ?”
Nguyên Dao chớp mắt, chút do dự đáp: “Không .”
Nghe câu trả lời của cô, Adrian chỉ lặng lẽ cô một lúc lâu mà gì.
Nguyên Dao thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Chàng thế?”
Adrian đôi mắt sáng trong của cô, vẻ mặt dần dần dịu .
Anh khẽ : “Khi về đến đất liền, chúng sẽ đính hôn, đúng ?”
Nguyên Dao gật đầu, nhưng chút chần chừ hỏi: “Chàng thấy vội ?”
Adrian bật nhẹ: “Không . Như nàng , nhất nên sớm đính hôn để tránh đêm dài lắm mộng.”
Nguyên Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô để ý ý tứ sâu xa trong lời của , chỉ vui vẻ đáp: “Ta nhờ hoàng với phụ vương , ông sẽ phản đối .”
Adrian gương mặt rạng rỡ của cô, cuối cùng kiềm chế , đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng. “Ừm.”
---
Hôm , Nguyên Dao đến tìm Adrian, thậm chí cả ngày cũng khỏi phòng.
Sau khi thức dậy, cô nhớ cảnh tối qua, lập tức cảm thấy áy náy, nên đối mặt với thế nào, nên quyết định trốn luôn trong phòng.
Một lý do khác là vì Lula với cô rằng buổi tiệc tối qua, vài hoàng tử từ các vương quốc khác ngầm ngỏ ý với Colt rằng họ hứng thú với cô.
Nguyên Dao hiểu sức hút lớn đến , cuối cùng chỉ thể nghĩ do ngoại hình quá .
Cô thở dài đầy phiền muộn: “Không ngờ tố chất trở thành 'vạn nhân mê' như thế .”
Hoa Hoa thì hừ lạnh một tiếng: “Tự luyến quá đấy.”
Dù nữa, với việc Nguyên Dao chịu "ngoan ngoãn" trong phòng, Lula tỏ vô cùng hài lòng.
Cả ngày hôm đó, Lula liên tục mang đồ ăn đến cho cô, để cô cảm thấy buồn chán.
Nhờ , Nguyên Dao cứ thế trải qua một ngày một cách bình yên.
---
Sáng sớm hôm , khi Lula thông báo Colt gặp cô, Nguyên Dao mới chịu đồ và rời phòng.
Khi cô đến nơi, Colt đang bắt chéo chân ghế sofa, chậm rãi nhấp một ly rượu vang đỏ, trông vẻ tận hưởng.
Thấy cô bước , dậy mà chỉ tùy ý lắc nhẹ ly rượu, hiệu: “Ngồi .”
Nguyên Dao bộ dạng ung dung của Colt liền ngay thành việc cô nhờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-182-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-10.html.]
Vậy nên, cô nhanh chóng xuống đối diện, chống cằm đầy mong chờ, chờ lên tiếng.
Colt thấy cô như , tỏ khá hài lòng.
Hắn hắng giọng, đặt ly rượu vang xuống bàn , mới chậm rãi :
“Ta nhận tin từ phụ vương... Ông , dù tình hình ở vương quốc Onassis khá phức tạp và như mong , nhưng nếu hoàng tử Onassis là , thì chuyện đính hôn cũng là thể.”
Mắt Nguyên Dao lập tức sáng lên, cô vui mừng reo lên: “Thật ?”
Colt lườm cô một cái: “Tất nhiên. đó, Onassis tự đến gặp phụ vương và mẫu hậu, vượt qua bài kiểm tra của họ mới .”
Nguyên Dao sững : “Kiểm tra?”
Nhìn thấy cô lập tức trở nên rầu rĩ, Colt khỏi thở dài.
Hắn đưa tay chọc nhẹ trán cô: “Người sắp chồng em, chẳng lẽ thứ đều do em sắp xếp hết, còn thì chỉ việc chờ cưới thôi ?”
Nguyên Dao: “...”
là cô nghĩ thật.
Colt thở dài: “Dù chúng cũng xác nhận xem đáng để tin tưởng .”
Nguyên Dao im lặng một lúc.
Sau khi rời khỏi phòng Colt, trong lòng cô vẫn thấy rối bời nên về phòng ngay mà boong tàu.
Hoa Hoa thấy cô vẻ phiền não, tò mò hỏi: “Dao Dao, cô đang lo chuyện gì thế?”
Nguyên Dao dựa lan can, cúi mắt xuống, giọng trầm: “Ta đang nghĩ... liệu sai ?”
Hoa Hoa: “Hả?”
Nguyên Dao mím môi, nhẹ giọng : “Ta quyết định đính hôn chỉ để đạt mục đích riêng, chỉ khiến Adrian tổn thương, mà còn thể cha và trai thất vọng nữa...”
Nếu họ ngay từ đầu cô chỉ định giả vờ đính hôn thì ?
Hoa Hoa , cũng chút chần chừ: “ mà... nếu cô đính hôn với ngài , thì cốt truyện tiếp tục ?”
Nguyên Dao khẽ thở dài.
Cô xoay , chống tay lên lan can, mặt biển phẳng lặng.
Trong lòng chợt nghĩ, giờ cá nhỏ đang ở ?
Cô vẫn đang bơi theo con tàu của họ?
Hay tìm mụ phù thủy biển để đổi lấy đôi chân ?
Đang mải suy nghĩ, bỗng một giọng quen thuộc vang lên phía :
“Công chúa Watson?”
Nguyên Dao giật , thẳng dậy và đầu .
Là Brett.
Nhìn thấy cô, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng, vội bước lên hai bước: “Hôm nay công chúa cũng ngoài tắm nắng ?”
Nguyên Dao: “...”
À đúng , giờ là thời gian cố định Brett boong tàu phơi nắng.
Cô quên mất.
Trong lòng khó xử, nhưng mặt vẫn cố gắng giữ lễ phép, mỉm : “ , trùng hợp quá, vương tử Brett.”
Brett nở một nụ quyến rũ: “Công chúa ngại nếu cùng chứ?”
Nguyên Dao lắc đầu: “Không .”
Thế là Brett tiến lên, cạnh cô, cùng dựa lan can.
Hắn ngẩng đầu bầu trời trong xanh một gợn mây, khẽ : “Hôm nay thời tiết thật.”
Nguyên Dao đáp lấy lệ: “Ừm, đúng .”
Brett thu ánh mắt , nghiêng đầu cô, nhận cô đang vẻ thất thần.
Hắn quan tâm hỏi: “Công chúa đang tâm sự ?”