Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 179: Lỡ Tay “Cướp” Mất Hoàng Tử Của Mỹ Nhân Ngư (7)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:37:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Lula khỏi, Nguyên Dao đặt đĩa trái cây lên cạnh giường của Adrian, tiếp tục xuống giá vẽ, chìm đắm việc sáng tác của .

Khoảng hơn một giờ , Nguyên Dao buông bút, lau mồ hôi trán và bắt đầu bức tranh của .

Tuy nhiên, khi bức tranh thành, cô cảm thấy nó chút nào.

Dù bức tranh mắt, mũi, nhưng tổng thể thấy thật kỳ quặc, chẳng hợp lý gì cả.

Nguyên Dao bỗng cảm thấy hổ.

Adrian thấy nét mặt của cô đổi, trong lòng đoán điều gì.

Anh mỉm , lên tiếng hỏi, “Công chúa vẽ xong ?”

Nguyên Dao đang suy nghĩ để giấu bức tranh , bỗng thấy hỏi, liền giật và vội vã nở một nụ gượng gạo. “Cũng gần xong , chỉ thiếu chút nữa thôi.”

Adrian vẻ hứng thú, “Còn thiếu gì?”

Nguyên Dao bối rối, mặt cô chút rối rắm, gì.

Adrian cô, trong mắt lộ rõ sự quan tâm.

Đột nhiên, dậy, kéo chăn xuống, khoác áo ngoài .

Nguyên Dao ngạc nhiên, vội vàng lên hỏi, “Chàng xuống giường?”

Adrian giải thích, “Đi một chút lợi cho m.á.u lưu thông, giúp cơ thể hồi phục nhanh hơn.”

Nguyên Dao nghĩ một lúc, thấy lý, nên ngăn cản nữa.

Tuy , khi thấy bước về phía , cô vẫn cảm thấy lo lắng, và theo phản xạ, cô định giấu bức tranh .

ngay khi cô động đậy một chút, ánh mắt về phía bức tranh.

Anh dừng một chút.

Nguyên Dao thể gì khác, đành bỏ cuộc, chỉ nhẹ nhàng liếc sắc mặt của .

Không như cô tưởng tượng, Adrian phản ứng gì lạ, mà chỉ đến gần, bên cạnh cô và kỹ bức tranh.

Nguyên Dao cảm giác kỳ lạ.

Dù chỉ là một bức tranh vẽ tạm bợ, nhưng cảm giác như đang nó như một tác phẩm nghệ thuật đẳng cấp.

che mặt hổ.

Adrian dường như cảm nhận sự hổ của cô.

Sau khi xem xong bức tranh, bật nhẹ, “À, thì trong mắt công chúa như thế ?”

Nguyên Dao: “...”

định giải thích là do vẽ giỏi, nhưng tiếp tục trêu chọc, “Với dung mạo mà công chúa coi đầu trong lòng, thật sự cảm thấy vinh hạnh.”

Nguyên Dao: “...”

Khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ lên.

Adrian thấy cô ngượng ngùng, nở một nụ nhẹ, nhưng tiếp tục trêu đùa nữa.

Anh chỉ liếc cô một nữa, phòng vệ sinh.

Không lâu , trở với một chiếc khăn ướt, mặt cô và nhẹ nhàng lau vết màu trán cô.

Cảm giác mát lạnh từ chiếc khăn khiến Nguyên Dao chút ngây , vẫn kịp lấy tinh thần.

Khi buông chiếc khăn xuống, cô mới nhận tay còn dính đầy màu vẽ.

Cô vẫn kịp gì, thì nắm lấy cổ tay cô, nâng tay lên và từ từ lau sạch những vết màu còn sót .

Những ngón tay mảnh mai của cô, sự lau chùi nhẹ nhàng của , dần dần trở làn da trắng sáng, thậm chí còn chút hồng nhạt.

Nguyên Dao nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thấy với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, khuôn mặt cũng nóng lên.

Cô mím môi, nhẹ giọng , “Cảm ơn hoàng tử Onassis.”

Adrian dừng một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-179-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-7.html.]

Anh thu chiếc khăn , đó nhẹ nhàng , “Công chúa cứ gọi là Adrian , dù cũng sắp trở thành vị hôn phu của công chúa, đúng ?”

Nguyên Dao ngạc nhiên.

vẻ mặt tự nhiên của , cảm thấy lý, nên gật đầu, “Được, Adrian.”

Sau đó, cô lịch sự đáp, “Chàng cũng cần gọi là công chúa, cứ gọi là Amino.”

Adrian đổi cách gọi, trái mỉm , “Ta vẫn quen gọi công chúa như .”

Nguyên Dao ngạc nhiên hỏi, “Tại ?”

Adrian trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhẹ nhàng , “Công chúa vẽ lâu , nghỉ ngơi một chút .”

Nguyên Dao suy nghĩ một lúc, cảm thấy hai chắc sẽ giao tiếp nhiều, nên cũng suy nghĩ nhiều về vấn đề , liền theo xuống sofa.

Anh đem bàn trái cây tủ đầu giường đặt lên bàn nhỏ sofa.

Nguyên Dao ngạc nhiên hỏi, “Chàng ăn trái cây ?”

Anh lấy một miếng dưa hấu, đưa cho cô, mới , “Ta thích ăn đồ ngọt lắm.”

Nguyên Dao hiểu ngay.

Cô nhận lấy miếng dưa hấu, cho miệng. Vị ngọt mát lạnh lập tức xua sự mệt mỏi.

Cô hài lòng nhắm mắt , như một con mèo nhỏ đang hưởng thụ, trông đáng yêu.

Adrian khẽ động ngón tay, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén ý định chạm cô.

Anh , cô nữa.

Khi bọn họ ăn hết đĩa trái cây, Nguyên Dao chuẩn chào tạm biệt Adrian và trở về phòng.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của , cô giải thích, “Tối nay một buổi vũ hội, về chuẩn một chút, hơn nữa…”

thấy sắc mặt , ngượng ngùng tiếp, “Hơn nữa, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Ta ở đây phiền .”

Adrian im lặng một lúc, vẻ mặt chút bất đắc dĩ , “Công chúa phiền , nhưng nếu công chúa về sớm thì cũng , tránh tối nay mệt mỏi.”

Nguyên Dao , phía cửa sổ, chuẩn mang bức tranh và giá vẽ .

Khi cô cầm bức tranh định rời , Adrian bỗng lên tiếng, “Nếu công chúa phiền, thể tặng bức tranh cho ?”

Nguyên Dao sửng sốt một chút, đó với vẻ mặt kinh ngạc, “Chàng thích ?”

Adrian nhẹ gật đầu.

Anh mỉm , ánh mắt đầy dịu dàng cô.

Nguyên Dao thấy thật sự thích bức tranh , đành gật đầu, lẩm bẩm, “Vậy tặng .”

cô cũng ý định giữ , chỉ sợ bức tranh đó sẽ vứt .

Adrian mỉm , “Cảm ơn công chúa.”

Khi Nguyên Dao khỏi phòng của Adrian, cô thấy Lula đang đợi ở ngoài cửa.

Mặc dù Lula thể trái lệnh Nguyên Dao, nhưng cô vẫn lo lắng và chỉ thể tự đợi.

Khi thấy Nguyên Dao ngoài, Lula nhẹ nhàng thở phào.

Nguyên Dao cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cô cũng chỉ thể để Lula .

Khi về đến phòng, Nguyên Dao bỗng nhớ điều gì, liền với Lula, “Nhớ mang cơm trưa cho hoàng tử Onassis nhé.”

Lula ngạc nhiên một chút, “Hoàng tử hầu ạ?”

Nguyên Dao lắc đầu, “Ta cũng , gặp bao giờ. để phòng ngừa, ngươi vẫn cứ mang cho ngài một phần .”

Lula gật đầu đồng ý.

Nguyên Dao trở về phòng, đồ và lên giường, chuẩn nghỉ ngơi một chút.

dù cô lăn qua lăn thế nào, vẫn thể ngủ .

 

Loading...