Nghe , Nguyên Dao vẫn còn thắc mắc:
“ lúc ở boong tàu, với mỹ nhân ngư rằng sẽ đính hôn với ngài . Nếu mục đích đạt , lẽ cô sẽ tự động lên bờ. Vậy giờ thể hủy bỏ hôn ước mà cần thực sự tiến đến bước đó, đúng ?”
"À... chuyện ..." Hoa Hoa cũng chút khó xử.
Nó vội vàng xem kịch bản của thế giới phân tích cho Nguyên Dao:
“Nghe thì vẻ hợp lý, nhưng theo kịch bản, ngày mỹ nhân ngư lên bờ trùng với ngày hoàng tử đính hôn với công chúa nước láng giềng. Nếu cô hủy hôn, ngày đính hôn đó cũng còn, thì mỹ nhân ngư lên bờ , hoặc khi nào lên, đều chắc nữa.”
Nguyên Dao trầm ngâm.
, nếu ngày đính hôn, ai hiệu ứng cánh bướm sẽ dẫn đến chuyện gì?
Cuối cùng, cô thở dài, lẩm bẩm:
“Thôi , cứ để thế . Ta tin rằng với ý chí kiên định của , chắc chắn thể chống sức hút của ngài .”
Hoa Hoa , nhưng dám gì thêm.
---
Sáng hôm , khi thức dậy, Nguyên Dao đến khu vườn boong tàu.
Khu vườn do vua và hoàng hậu đặc biệt xây dựng cho cô, trồng nhiều loại hoa khác .
Trần nhà bằng pha lê trong suốt, cho phép ánh nắng chiếu rọi , cộng thêm sự chăm sóc tỉ mỉ của các chuyên gia mỗi ngày, nên hoa trong vườn lúc nào cũng rực rỡ.
Nguyên Dao dạo một vòng, cuối cùng chọn vài bông hướng dương rực rỡ nhất ánh mặt trời.
Cô cẩn thận cắt hoa, đặt một chiếc giỏ tre nhỏ rời khỏi khu vườn, xuống cầu thang để trở về phòng.
khi ngang qua boong tàu, một giọng bất ngờ cất lên:
“Công chúa Watson kính mến, nàng đang định ?”
Là một giọng nam trầm ấm, rõ ràng và tự tin.
Nguyên Dao khựng , đầu .
Một trai tóc nâu cúi chào theo phong cách quý tộc.
Ánh mắt lướt qua giỏ hoa hướng dương trong tay cô, đó dừng gương mặt cô.
Hắn nở nụ lịch thiệp, chân thành khen ngợi:
“Những bông hoa thật hợp với công chúa.”
Nguyên Dao mỉm đáp :
“Cảm ơn.”
Nói , cô định rời .
kịp xoay , lên tiếng giữ cô .
“Nhanh mà công chúa quên ? là đáng tiếc quá.”
Nguyên Dao sững , cố gắng quan sát kỹ gương mặt , đồng thời lục lọi trí nhớ.
Sau đó, cô chợt nhớ : hình như tối hôm , nguyên chủ nhảy một điệu với .
Dù thì cũng là một trong ít những chủ động mời cô khi đó.
Cô chút ngượng ngùng:
“Xin , hoàng tử Williams, trí nhớ lắm. Mong ngài thông cảm.”
Chàng trai nở nụ khoan dung:
“Không , công chúa cần khách sáo. Cứ gọi là Brett là .”
Nguyên Dao chớp mắt:
“Brett... hoàng tử?”
Brett cô vẫn cố chấp thêm từ "hoàng tử" thì chỉ thể bất đắc dĩ, nhưng tiếp tục tranh luận.
Nguyên Dao chú ý đến biểu cảm của , mà quanh phía một chút.
Ngoài Brett , boong tàu ai khác.
Cô tò mò hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-177-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-5.html.]
“Hoàng tử Brett, ngài đây một ?”
Brett Nguyên Dao một lúc, thấy cô còn nét trẻ con gương mặt, khiến cảm thấy gì đó kỳ lạ.
Tối hôm đó, khi mời cô khiêu vũ, cảm thấy cô vẫn như một đứa trẻ trưởng thành. hôm nay, bỗng dưng cảm thấy một thứ gì đó cuốn hút từ cô, như một sự thu hút tinh tế mà thể giải thích .
Vì thế, và :
“Sáng nay trời , ánh sáng ấm áp quá chói chang. Nếu công chúa bận, thể ngoài cùng hít thở khí trong lành ?”
Nguyên Dao xong, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Cô lắc đầu, từ chối khéo:
“Ta còn việc, hoàng tử Brett cứ tự nhiên.”
Nói xong, cô định rời .
mấy bước, Brett gọi cô từ phía :
“Tối nay tại vũ hội, hy vọng sẽ vinh dự nhảy cùng công chúa một điệu nữa.”
Nguyên Dao dừng , một chút.
Hắn chỉ mỉm , về phía boong tàu.
Nguyên Dao trầm ngâm.
Dù đây cũng chỉ là một buổi tiệc để tìm kiếm đối tượng liên hôn cho cô, nhưng hầu hết những tham dự đều là hoàng tộc và quý tộc các nước.
Cô vẫn công khai việc đính hôn, đợi đến khi tiệc kết thúc mới thể thông báo.
Vì , dù chút khó chịu, cô vẫn tham gia như một phần của kế hoạch.
Cô thở dài, hiểu tâm trạng của Colt.
Cô lắc đầu, tiếp tục mang giỏ hoa về phía tàu, nhưng phòng của , mà thẳng tới phòng của Adrian.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, chờ trả lời mới mở cửa bước .
Adrian lúc tỉnh dậy, đang tựa đầu giường báo.
Tuy nhiên, kéo rèm cửa sổ, mà bật đèn bàn lên.
Khi Nguyên Dao bước , đặt tờ báo xuống, mỉm hỏi:
“Công chúa đến sớm ? Có chuyện gì ?”
Nguyên Dao gật đầu, đặt giỏ hoa sang một bên đến gần , một chút nhẹ nhàng hỏi:
“Hôm nay cảm thấy khá hơn chút nào ?”
Adrian thấy câu hỏi, vẻ như cũng đang tự kiểm tra cơ thể trả lời:
“Không gì đặc biệt, vẫn như hôm qua thôi.”
Nguyên Dao nhíu mày.
Nếu vẫn khỏe, liệu họ thể đính hôn ngay khi trở về bờ ?
Cô khỏi lo lắng.
Adrian vẻ mặt lo lắng của cô, nhẹ:
“Không cần lo lắng, cơ thể , chỉ cần vài ngày nữa là thôi.”
Nguyên Dao vẫn yên tâm.
Cô suy nghĩ một chút quyết định kéo rèm cửa sổ .
Ánh sáng mặt trời ngay lập tức chiếu căn phòng.
Adrian ngạc nhiên.
Nguyên Dao che mắt vì ánh sáng quá chói, khi thích nghi một chút, cô với :
“Ánh nắng chiếu sẽ giúp mau khỏe thôi.”
Ánh mặt trời vàng ấm chiếu lên cô, tạo một vầng sáng dịu dàng xung quanh cô, khiến cô trông càng xinh , như thể thật.
Nụ của cô còn cuốn hút hơn cả ánh mặt trời.
Adrian cô, ánh mắt chút mơ màng.