Căn phòng nhanh chóng trở yên tĩnh.
Trong đôi mắt Adrian, vẻ cảm xúc thoáng qua cũng lập tức biến mất, trở lạnh lùng như thường.
Anh lặng lẽ ngoài cửa sổ.
Lúc là hoàng hôn.
Ánh sáng mặt trời phản chiếu mặt biển còn quá chói chang. Những tia nắng chiều cuối ngày phủ lên mặt nước một lớp viền vàng rực rỡ, khiến mặt biển trông càng dịu dàng hơn.
lâu , ánh vàng dần tối biến mất.
Ngoài cửa sổ giờ chỉ còn một màn đen thẳm, còn chút ánh sáng nào.
Cảm giác ấm áp, rực rỡ của ban ngày dường như chỉ là một ảo giác.
Không bao lâu , tiếng gõ cửa vang lên.
Một đàn ông mặc trang phục thị vệ bước .
Ellen đóng cửa tiến đến bên giường, sắc mặt tái nhợt của Adrian, lo lắng hỏi:
“Điện hạ, ngài vẫn chứ?”
Adrian khẽ gật đầu.
Ellen vẫn thể yên tâm, ngược còn thêm phần hối hận:
“Tại ngài với thần rằng điện hạ Mel hại ngài? Thần thể bảo vệ cho ngài, đúng là tội lớn!”
Adrian im lặng trong chốc lát, trả lời câu hỏi mà đột nhiên hỏi:
“Những khác ?”
Ellen ngẩn , quên cả chuyện nãy, theo phản xạ đáp:
“Điện hạ Mel mất dấu, ai hành tung của .”
Nghe , Adrian khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc , Ellen chợt nhớ chuyện khác, nét mặt trở nên chút kỳ lạ:
“À đúng , lúc thần ngang qua boong tàu, hình như thấy công chúa Watson đang bàn bạc với hoàng tử Watson về chuyện đính hôn với ngài. Ngài chuyện ?”
Adrian khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu thể hiện cảm xúc:
“Biết . Cô vì cứu , nên lấy báo đáp.”
“Cái gì?!”
Ellen tròn mắt kinh ngạc, cứ như thấy một chuyện hoang đường.
Anh nuốt nước bọt, dám tin hỏi :
“Vậy… ngài đồng ý ?”
Adrian phủ nhận.
Thấy giữ vẻ mặt điềm tĩnh, Ellen cũng nhận phản ứng của quá mức.
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng hợp lý.
Dù thì, chuyện liên hôn thể mang lợi ích quá lớn, nhưng so với gì thì vẫn hơn.
Vì , Ellen gật đầu, tỏ ý ủng hộ:
“Như cũng , sự hậu thuẫn của vương quốc Watson, ngài sẽ dễ dàng giành lấy vương quyền của vương quốc Onassis hơn.”
còn dứt lời, sắc mặt Adrian lạnh xuống:
“Về chuyện mặt cô .”
Ellen sững .
Mãi đến khi nhận "cô " mà Adrian nhắc tới chính là công chúa nhỏ , lập tức nghiêm túc gật đầu:
“Rõ , thưa điện hạ.”
Dù thì, là cô công chúa bảo vệ kỹ, chắc hẳn cũng hề hoàng tử của bọn họ đang ở trong tình cảnh thế nào.
Tuyệt đối thể để lộ kế hoạch sắp tới, kẻo hỏng đại sự của điện hạ.
Ellen còn đang suy nghĩ lung tung thì Adrian kéo về thực tại.
Adrian giọng điềm nhiên phân phó:
“Tiếp tục tìm Mel. Khi nào tìm , báo ngay cho . Còn chuyện rơi xuống biển, nhớ giữ bí mật, đặc biệt là để phụ vương .”
Ellen đặt tay lên n.g.ự.c hành lễ:
“Thần hiểu , xin điện hạ yên tâm.”
Nói xong, xoay định rời .
vài bước thì Adrian gọi .
“Kéo rèm .”
Adrian khẽ thở dài.
Ellen ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-175-lo-tay-cuop-mat-hoang-tu-cua-my-nhan-ngu-3.html.]
“Vâng.”
Lúc , boong tàu, Nguyên Dao đang cố gắng mặc cả với Colt.
Colt em gái với vẻ mặt khó chịu:
“Không ! Phụ vương chắc chắn sẽ đồng ý!”
Nguyên Dao trợn tròn mắt, phản đối ngay:
“Tại chứ? Phụ vương lúc nào cũng em tìm một chồng ?”
Colt chút khó xử:
“Vương quốc Onassis giống những vương quốc khác. Tình hình ở đó phức tạp, ngay cả hoàng tử Onassis cũng chắc giành ngai vàng. Phụ vương thể để em lấy chồng ở đó?”
Nguyên Dao sững , thắc mắc:
“Tại ngài thể giành ngai vàng? Ngài là thái tử ?”
Colt giải thích thêm, chỉ :
“Em kết hôn với hoàng tử Onassis , nhưng chắc chắn bây giờ. Ít nhất đợi đến khi chính thức lên ngôi.”
Nguyên Dao bĩu môi, cố tình nhỏ giọng nũng nịu:
“Đâu kết hôn. Chỉ là đính hôn thôi mà! Anh giúp em xin phụ vương , em chỉ cần đính hôn là !”
Colt nhíu mày:
“Đính hôn với kết hôn thì khác gì ?”
Nguyên Dao nghiêm túc đáp:
“Đính hôn nghĩa là kết hôn!”
Colt: “?”
Nguyên Dao giậm chân, tha thiết trai:
“Anh! Làm ơn giúp em ! Em thực sự đính hôn với ! Càng sớm càng !”
Colt: “...”
Nhìn em gái với vẻ mặt đầy mong chờ, cũng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thể thở dài thỏa hiệp:
“Anh sẽ cố gắng, nhưng quyết định cuối cùng vẫn do phụ vương và mẫu hậu.”
Nguyên Dao lập tức tươi, giọng ngọt ngào:
“Anh trai là tuyệt nhất!”
Sau khi Colt rời , Nguyên Dao dựa lan can boong tàu, phóng tầm mắt biển.
Bầu trời lúc tối đen, ngoại trừ ánh sáng lác đác từ con tàu, thứ xung quanh đều là một màu đen kịt.
Cô chớp mắt, cảm giác như thấy đáy biển gì đó phát ánh sáng lấp lánh.
Ngoài tiếng sóng vỗ mạn thuyền, dường như cô còn thấy một giai điệu mơ hồ đầy cuốn hút.
Khóe môi Nguyên Dao cong lên.
Có lẽ, nàng tiên đáy biển thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Colt …
Không lâu , đến giờ ăn tối, các hoàng tử và công chúa từ các vương quốc lượt xuất hiện tại phòng ăn.
Nguyên Dao chỉ ăn qua loa một chút, đó cầm theo một phần bữa tối mang đến phòng Adrian.
Khi đến cửa phòng, cô gõ nhẹ vài cái, nhưng ai trả lời.
Nguyên Dao nhíu mày, phần thức ăn vẫn còn bốc khói trong tay, do dự một lúc quyết định đẩy cửa .
Vừa mở cửa, cô liền giật .
Căn phòng tối om, ai bật đèn.
Dưới ánh sáng mờ từ hành lang hắt , cô thấy rõ lẽ đang nghỉ ngơi giường giờ sõng soài đất, bất tỉnh nhân sự.
Nguyên Dao lập tức đặt vội phần thức ăn lên bàn chạy đến bên cạnh Adrian, quỳ xuống lay nhẹ :
“Hoàng tử Onassis, ngài thấy ?”
tỉnh .
Cô vội đặt tay lên trán —nóng đến mức giật .
Cảm giác lo lắng dâng lên, Nguyên Dao định chạy tìm bác sĩ.
lúc , từ cuối hành lang vang lên giọng quen thuộc.
Lula đang tìm Nguyên Dao khắp nơi, cô gọi lớn:
“Công chúa! Ngài ở đây ?”
Nguyên Dao lập tức chạy ngoài.
Chưa kịp để Lula thở phào, cô vội vã :
“Lula! Mau gọi bác sĩ đến! Hoàng tử Onassis ngất !”