Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 170: Ý Tưởng Không An Phận (35)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:37:48
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trận chung kết diễn vô cùng căng thẳng.

Cả hai đội tranh luận quyết liệt, ai chịu nhường ai, khiến sân khấu như bùng nổ vì những màn đối đáp sắc bén.

Bởi vì đội chiến thắng hôm nay sẽ đại diện cho trường Z tham gia giải đấu cấp thành phố, ai cũng dốc hết sức .

Nguyên Dao ở khu vực hậu trường, quan sát diễn biến trận đấu khẽ thở phào nhẹ nhõm.

lúc , Kỷ Ngộ bước , tay cầm một chai nước, đưa cho cô:

“Em uống nước .”

Nguyên Dao nhận lấy, uống một ngụm, Kỷ Ngộ với vẻ tò mò:

“Vừa nãy thế?”

Ánh mắt Kỷ Ngộ thoáng qua một tia bí ẩn:

“Đi kiểm tra điểm một chút.”

Nguyên Dao chớp mắt khó hiểu.

Kỷ Ngộ giải thích thêm, chỉ đưa mắt lên sân khấu.

Lúc , phần tranh luận kết thúc, ban giám khảo bắt đầu nhận xét.

Anh thu ánh mắt, sang hỏi cô:

“Ông nội khó em ?”

Nguyên Dao: “...”

Cô lập tức đỏ mặt, trừng mắt đầy bực bội.

Còn dám hỏi nữa ?!

Trời chịu áp lực thế nào khi ánh mắt dò xét của ông nội Kỷ Ngộ chằm chằm!

Thấy vẻ mặt đó của cô, Kỷ Ngộ chút yên tâm.

Anh đôi má đỏ ửng của cô, khóe môi khẽ cong lên, trêu chọc:

“Em ngại ngùng ?”

Nguyên Dao: “...”

Không nhiều, cô túm lấy cánh tay , cúi đầu c.ắ.n mạnh một cái.

Không ngờ, Kỷ Ngộ chẳng hề né tránh, thậm chí còn thản nhiên :

“Gần đây em thích c.ắ.n đấy. Hay là lát nữa về nhà, cho em c.ắ.n luôn?”

Nguyên Dao: “...”

Cô lập tức đưa tay che miệng , lo lắng xung quanh thấp giọng cảnh cáo:

“Anh im ngay!”

Kỷ Ngộ nhịn bật .

May mà tiếp tục chọc ghẹo cô nữa.

Sau khi phần nhận xét kết thúc, giám khảo thêm 5 phút để thảo luận và chấm điểm.

Nhóm thành viên của ban tuyên truyền nhanh chóng thu bảng điểm, tổng hợp kết quả để công bố quán quân.

Cuối cùng, Kỷ Trung lên sân khấu trao giải, đ.á.n.h dấu sự kết thúc của cuộc thi.

Sau khi dần dần về, Nguyên Dao vội vàng dẫn các bạn trong ban tuyên truyền dọn dẹp hội trường.

Kỷ Ngộ ở hàng ghế chờ cô.

Lúc , Kỷ Trung thành việc tiếp khách và từ từ bước đến chỗ , quan sát cháu trai từ đầu đến chân.

Kỷ Ngộ nhàn nhạt :

“Ông hỏi thì hỏi .”

Kỷ Trung hừ lạnh một tiếng, xuống bên cạnh:

“Nhóc con, nhờ khác giúp mà thái độ hả?”

Kỷ Ngộ phản ứng.

Ánh mắt Kỷ Trung dừng sân khấu, nơi Nguyên Dao đang chỉ huy dọn dẹp.

Ông ho nhẹ một tiếng, :

“Cô bé tệ, hôm nào dẫn về cho ba con gặp một , sớm mà quyết định .”

Kỷ Ngộ sững , nhướng mày.

Anh chắc ông nội sẽ thích Nguyên Dao, nhưng ngờ ông thẳng như .

Kỷ Trung thấy biểu cảm của , lập tức nhíu mày:

“Sao? Con còn ? Đừng trách nhắc nhở, một cô gái thế chắc chắn nhiều theo đuổi trong trường!”

Kỷ Ngộ: “...”

Ánh mắt thoáng trầm xuống.

Nhìn phản ứng của cháu trai, Kỷ Trung ngay đoán trúng.

Ông hừ một tiếng, nghiêm túc :

“Bây giờ con mới năm hai, sang năm con bé sẽ nghiệp. Ra ngoài xã hội , con trai theo đuổi nó còn nhiều hơn. Nếu một ngày nào đó, nó thực sự bỏ con, con ?”

Kỷ Ngộ hạ mắt, giọng chắc nịch:

“Cô bỏ cháu .”

Kỷ Trung dáng vẻ , trong lòng thầm hiểu rõ.

Ông lắc đầu thở dài, chậm rãi :

“Con … từ nhỏ chính kiến, chịu thiệt. chuyện tình cảm cứ . Nếu xác định, nhất nên rõ ngay từ bây giờ, tránh phức tạp hơn.”

Kỷ Ngộ im lặng một lúc, đáp:

“Cháu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-170-y-tuong-khong-an-phan-35.html.]

Kỷ Trung vỗ vai , đó dậy, thở dài:

“Được , đây. Hôm nay mới gặp một con bé sợ . Chuyện , tự con lo liệu .”

Kỷ Ngộ gì.

Kỷ Trung cũng quen với dáng vẻ lạnh lùng của cháu trai, chỉ lắc đầu nhẹ rời .

Sau khi việc giải quyết xong, Nguyên Dao mới bước đến bên cạnh Kỷ Ngộ, chút ngại ngùng hỏi:

“Anh đợi lâu lắm ?”

Nghe thấy giọng cô, Kỷ Ngộ ngước lên, ánh mắt dừng khuôn mặt cô.

Nguyên Dao thấy vẻ thất thần, thắc mắc:

“Kỷ Ngộ, thế?”

Kỷ Ngộ khựng một chút, lắc đầu.

Anh dậy, hỏi:

“Em xong việc ?”

Nguyên Dao gật đầu.

Cô giơ xấp tài liệu tay lên:

“Em còn mang chỗ về cho hội học sinh, đó là xong hẳn.”

Kỷ Ngộ gì, chỉ nắm lấy bàn tay còn của cô, kéo cô ngoài:

“Vậy thôi.”

Lúc trời khuya.

Trong khuôn viên trường chỉ còn lác đác vài sinh viên qua , phần lớn đều về hết.

Nguyên Dao , lặng lẽ đếm đèn đường dọc lối .

Còn Kỷ Ngộ thì im lặng suốt quãng đường.

Cô đưa mắt , cảm thấy gì đó .

Bước chân chậm , cô nắm lấy tay , lo lắng hỏi:

“Kỷ Ngộ, chuyện gì vui ?”

Kỷ Ngộ dừng một chút đáp:

“Không .”

Nguyên Dao tin lắm.

Cô rút tay khỏi tay , bước đến mặt, ngẩng đầu thẳng mắt .

Kỷ Ngộ sững , định thì cô đột nhiên hỏi:

“Có lo lắng em sẽ chia tay với ?”

Nghe , Kỷ Ngộ im lặng một lúc, trả lời, mà ngược hỏi:

“Sau khi nghiệp, em dự định gì ?”

Nguyên Dao chớp mắt, chợt nhớ rằng bắt đầu từ kỳ , cô gần như còn tiết học nào nữa.

Năm cuối phần lớn thời gian sẽ dành cho luận văn và thực tập, tức là cô sẽ ít xuất hiện ở trường hơn nhiều.

Kỷ Ngộ cô đang suy nghĩ, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Anh cất giọng nhàn nhạt:

“Sau khi , em sẽ gặp nhiều hơn . Lúc đó, em hối hận vì ở bên ?”

Nguyên Dao còn kịp trả lời, tiếp tục:

mà… cho dù em hối hận, cũng sẽ buông tay. Nên nhất là đừng ý định 'vượt rào', nếu thì đau khổ sẽ là em thôi.”

Nguyên Dao bật :

“Anh đang đe dọa em đấy ?”

Kỷ Ngộ cúi mắt, giọng chút trầm thấp:

“Không đe dọa, mà là để em hiểu rõ rằng như em nghĩ.”

Nhìn vẻ mặt chút cô đơn của , Nguyên Dao chỉ thở dài bất lực.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi:

“Anh cũng đây em từng sẽ yêu đương trong thời gian học đại học, đúng ?”

Kỷ Ngộ khựng .

Nguyên Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y , thẳng mắt , nghiêm túc :

“Thật , chỉ trong đại học, giờ em từng nghĩ đến chuyện yêu đương. , em mới đổi suy nghĩ. Và em chắc chắn rằng chỉ mới khiến em đổi và sẵn sàng ở bên một đến suốt đời.”

Kỷ Ngộ ngẩn .

Nguyên Dao khẽ cong môi , giọng dịu dàng:

“Anh từng hỏi khi nào em đưa về nhà đúng ? Sau khi kỳ thi kết thúc, cùng em về, thế nào?”

“...”

Kỷ Ngộ chớp mắt, chút tin nổi:

“Thật ?”

Nguyên Dao chắc chắn gật đầu:

“Đương nhiên .”

Ánh mắt Kỷ Ngộ khẽ động, đột nhiên ôm chặt cô lòng, giọng chút khàn khàn:

“Nhớ đấy, em đấy.”

Nguyên Dao , vòng tay ôm lấy .

“Ừ, thì sẽ giữ lời.”

 

Loading...