Vừa câu đó, chính Nguyên Dao cũng cảm thấy chút chột .
Dù thì ngay trong đêm hôm đó, cô thành đôi với Kỷ Ngộ. Nhìn kiểu gì cũng giống như đang lừa cô em gái .
ngoài dự đoán, Trần Phỉ Nghi bật ngay khi xong.
“Em tin chị.”
Nguyên Dao: “?”
Trần Phỉ Nghi thở dài:
“Thật lúc đó em cũng là Kỷ Ngộ thích chị.”
Nguyên Dao: “???”
Cô mỉm giải thích:
“Em hiểu Kỷ Ngộ mà. Anh vốn thích xen chuyện của khác. Bao năm nay, ngoài mấy bạn , gần như giúp đỡ ai cả. hôm đó, chủ động đến tìm bọn em. Chị nghĩ thử xem, giữa bao nhiêu sinh viên như , chẳng lẽ thầy Trịnh nhất định chỉ đích danh đến tìm bọn em ?”
Nguyên Dao khựng .
Trần Phỉ Nghi tiến lên một bước, ghé sát tai cô, giọng điệu chút tinh nghịch:
“Em cũng dám ảo tưởng rằng đến vì em nữa. Chỉ một cách giải thích duy nhất: Người lo lắng là chị.”
Nguyên Dao: “...”
Trần Phỉ Nghi lùi , nhún vai :
“Chị sức hút lắm đấy, đến cả Kỷ Ngộ cũng thích chị.”
Nguyên Dao đỏ mặt nhưng đáp thế nào.
Thấy , Trần Phỉ Nghi bật :
“Yên tâm , em trách chị . Ngược , em còn cảm ơn chị nữa.”
Nguyên Dao ngạc nhiên:
“Cảm ơn chị?”
Trần Phỉ Nghi gật đầu:
“Chị từng với em rằng luôn sẽ nhận giá trị của em. Từ ngày đó, em còn cố gắng lấy lòng ai nữa, chỉ tập trung là chính . Kết quả là... em bạn trai .”
Nguyên Dao: “!”
Cô còn kịp tiêu hóa hết câu chuyện thì từ phía bỗng vang lên giọng quen thuộc. Giọng nam chút kích động, thậm chí còn lắp bắp:
“Bảo bối, em sân khấu đỉnh lắm! Anh chụp nhiều ảnh của em, mau xem !”
“...”
Nguyên Dao , lập tức tròn mắt ngạc nhiên. Giọng cô chút run run:
“Lục Thần?!”
Lục Thần cũng sững khi thấy Nguyên Dao. Sau đó, mặt đỏ lên.
Anh bước đến bên Trần Phỉ Nghi, nắm tay cô, gãi đầu ngượng ngùng:
“Nói thì... cũng cảm ơn chị bà mối. Nếu , em với cô mãi mãi chỉ là bạn xã giao thôi.”
Nguyên Dao: “...”
Sau một hồi cảm xúc phức tạp, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, chân thành mỉm :
“Vậy thì chúc mừng hai nhé.”
Lục Thần và Trần Phỉ Nghi .
Không cần gì thêm nữa.
---
Sau hai tuần diễn vòng bán kết, cuối cùng cũng đến trận chung kết.
Trải qua bao ngày chuẩn kỹ lưỡng, hôm nay chính là ngày quan trọng nhất.
Trận chung kết bắt đầu lúc 7 giờ tối.
Buổi chiều, Nguyên Dao dẫn cả đội truyền thông đến hội trường để chuẩn .
“Biểu ngữ ? Mau kiểm tra !”
“Mua mấy thùng nước khoáng ? Ngoài đội thi, nhớ để sẵn nước cho khách mời nữa!”
“Đã sắp xếp chỗ cho khách mời danh dự ?”
“Nhanh chóng liên hệ hậu trường kiểm tra âm thanh!”
“...”
Nguyên Dao trong một góc phía hội trường, cả đội tất bật việc, khỏi mỉm hài lòng.
lúc , cửa của hội trường mở .
Kỷ Ngộ bước từ bên ngoài.
Thấy , Nguyên Dao chút bất ngờ:
“Sao đến đây?”
Kỷ Ngộ cô, chút bất lực:
“Lại quên ăn trưa đúng ?”
Nguyên Dao: “...”
Từ lúc cô bắt đầu lo cho cuộc thi, đây là thứ mấy cô bắt quả tang vì quên ăn.
Lần đầu tiên phát hiện, tỏ cực kỳ khó chịu.
Từ đó về , cứ đến giờ ăn là gọi điện nhắc cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-168-y-tuong-khong-an-phan-33.html.]
Hôm nay, Kỷ Ngộ cần gọi điện cũng chắc cô quên ăn. Thế nên quyết định mua luôn một hộp cơm chiên thịt gà sốt ớt xanh mang đến.
Nguyên Dao biểu cảm của , chút chột :
“Xin , em quên mất...”
Kỷ Ngộ nỡ trách cô, chỉ đặt hộp cơm lên bàn vẫy tay:
“Ăn tiếp.”
Nguyên Dao , vội vàng chạy đến xuống, mở hộp cơm ngoan ngoãn :
“Em ăn ngay đây!”
ăn bao lâu, một thành viên trong đội bất ngờ chạy , giọng hoảng hốt:
“Chị ơi, chuyện ! Thầy Hoàng gọi điện báo là tối nay thầy đến !”
Nguyên Dao sững , trợn tròn mắt tin nổi:
“Cái gì?”
Người giải thích:
“Thầy Hoàng cuộc họp gấp nên công tác, chiều nay rời khỏi thành phố . Thầy bảo bọn tìm khác thế... giờ tìm ai đây?”
Nguyên Dao trầm ngâm một lúc.
Cô nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh nhanh chóng phân công:
“Em văn phòng, lấy danh sách giám khảo dự phòng của chị. Gọi theo thứ tự trong danh sách xem ai thể đến .”
Người gật đầu lập tức chạy .
Lúc , Nguyên Dao còn tâm trạng ăn uống nữa.
Cô hiểu rõ, những còn trong danh sách khó mà thế thầy Hoàng.
bây giờ lúc để bận tâm chuyện danh tiếng địa vị, miễn là đủ giám khảo là .
Kỷ Ngộ cô lo lắng đến mức căng thẳng cả , ánh mắt thoáng trầm xuống.
Anh xuống bên cạnh, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô, nhẹ nhàng trấn an:
“Đừng lo, sẽ cách giải quyết.”
Nguyên Dao ngước , mím môi định để tỏ , nhưng Kỷ Ngộ bỗng nhiên :
“Nếu thì đừng cố. Nhìn em như , xót lắm.”
“...”
Nguyên Dao im lặng.
Kỷ Ngộ khẽ thở dài.
Anh xoa nhẹ đầu cô, dậy:
“Anh gọi điện. Còn em, ăn hết cơm , nếu lát nữa trụ nổi .”
Dù trong lòng vẫn bồn chồn, nhưng Nguyên Dao đúng.
Cô gật đầu:
“Được.”
Kỷ Ngộ chờ cô cầm đũa lên ăn tiếp mới rời .
---
Lúc , Nguyên Dao ăn xong.
Cô chống cằm, ánh mắt xa xăm, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kỷ Ngộ cô hồi lâu, nhưng cô phản ứng.
Anh nhịn tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi:
“Đang nghĩ gì ?”
Nguyên Dao chớp mắt, như sực tỉnh:
“Anh về .”
Kỷ Ngộ quan sát sắc mặt cô.
Không cô quyết định điều gì, nhưng vẻ như tâm trạng nhẹ nhõm hơn.
Anh nhíu mày hỏi :
“Nãy em suy nghĩ gì thế?”
Nguyên Dao im lặng một lúc :
“Em đang nghĩ xem còn bao lâu nữa mới hết nhiệm kỳ ở hội sinh viên.”
Kỷ Ngộ khựng .
Cô tiếp tục nhíu mày:
“Hình như sang học kỳ mới đợt bầu . em cảm thấy đợi đến lúc đó. Hay là cuộc thi tranh biện , em xin rút khỏi vị trí luôn.”
Nói thì tiếc thật, bao năm qua cô dồn ít tâm huyết hội sinh viên.
Kỷ Ngộ khẽ cụp mắt:
“Em quyết định là vì sự cố ?”
Nguyên Dao sững .
Kỷ Ngộ thẳng mắt cô, nghiêm túc :
“Nếu đúng là , thì em cần lo. Anh cách giải quyết. Còn nếu , thì chỉ cần em thấy vui là , sẽ ủng hộ em.”