Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 164: Ý Tưởng Không An Phận (29)
Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:37:42
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giống như Thạch Tử Vân , cả trường đều chuyện Nguyên Dao và Kỷ Ngộ đang hẹn hò.
Vì , hôm , dù đến , cô cũng cảm nhận vô ánh mắt tò mò theo.
chuyện cũng quá khó chấp nhận, vì từ đến nay cô vốn là tâm điểm chú ý trong trường.
Chỉ là, Kỷ Ngộ thì khác.
Từ đến giờ, luôn kín tiếng. Mọi tuy khoa Tài chính một "đại thần", nhưng từng chú ý đến nhiều như bây giờ.
Điều khiến Nguyên Dao chút lo lắng. Suốt buổi học, cô cứ thỉnh thoảng thất thần.
Gần đến giờ tan học, Kỷ Ngộ nhắn tin cho cô:
“Cùng ăn trưa nhé.”
Nguyên Dao suy nghĩ một chút nhắn :
“Anh sợ chằm chằm chúng ?”
Vài phút , Kỷ Ngộ trả lời, giọng điệu chút khó đoán:
“Đàn chị sức hút quá lớn, chỉ thể cố gắng thích nghi.”
Nguyên Dao: “...”
Mặt cô lập tức đỏ lên.
Nhanh chóng nhét điện thoại túi, cô cúi đầu giả vờ chăm chú sách, sợ thầy giáo phát hiện biểu cảm kỳ lạ của .
Ở phía bên , Kỷ Ngộ ở dãy cuối lớp.
Cậu xoay bút trong tay, liếc những bạn học thỉnh thoảng đầu quan sát , ánh mắt thoáng lạnh lùng.
Thế cũng . Để những mơ tưởng cô rõ, cô thuộc về ai.
---
Tan học
Sau khi ở lớp dọn dẹp một chút, Nguyên Dao đành chấp nhận phận, thu dọn đồ về phía căng-tin.
Từ xa, cô thấy Kỷ Ngộ cửa căng-tin chờ .
Mỗi khi sinh viên ngang qua, dù là nam nữ, đều nhịn liếc một cái.
Kỷ Ngộ trông bình thản, như thể hề để tâm đến những ánh mắt xung quanh.
Nguyên Dao lập tức gạt bỏ do dự, đeo cặp lên vai chạy nhanh về phía .
Nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Ngộ ngẩng đầu lên.
Biểu cảm lạnh nhạt mặt bỗng chốc dịu .
Đợi đến khi Nguyên Dao chạy đến mặt, khẽ vuốt mấy sợi tóc lộn xộn của cô, giọng bất đắc dĩ:
“Đi chậm thôi, cần vội như thế.”
Nguyên Dao đỏ mặt, chút ngượng ngùng.
Cô lắc đầu, vội chuyển chủ đề:
“Anh chắc đói đúng ? Đi ăn thôi!”
Nói xong, cô định bước căng-tin .
mới một bước, Kỷ Ngộ giữ cô .
Nguyên Dao khó hiểu đầu .
Kỷ Ngộ cô vài giây, đó nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, nắm lấy, mới bước lên phía :
“Đi thôi.”
Nguyên Dao: “...”
Cô thể cảm nhận ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía , so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn mấy .
Kỷ Ngộ vẫn bình tĩnh như chuyện gì xảy , cô cũng lo lắng nữa, ngoan ngoãn theo căng-tin.
May mà lúc ăn cơm, Kỷ Ngộ chọn một góc yên tĩnh.
Cậu gắp một miếng sườn kho bỏ bát cô, hỏi:
“Chiều nay em còn tiết ?”
Nguyên Dao lắc đầu:
“Không, nhưng em việc ở Hội Sinh viên.”
Dạo , Hội Sinh viên đang một dự án thực tập ngoài trường, cô thành công việc của khi kết thúc chương trình.
Kỷ Ngộ dừng , gật đầu, gì thêm.
Mãi đến khi gần ăn xong, bỗng nhiên hỏi:
“Vậy khi đến Hội Sinh viên, em sẽ gặp Hội trưởng chứ?”
Nguyên Dao bất ngờ, ngẩng đầu .
Biểu cảm của Kỷ Ngộ lúc bình thản, như thể chỉ đang hỏi vu vơ.
Cô chớp mắt, gật đầu:
“Ừ, chắc là .”
Kỷ Ngộ lập tức cau mày.
Nguyên Dao nhịn .
Cô siết nhẹ tay , đôi mắt cong lên đầy ý :
“Yên tâm , giữa em với gì .”
Kỷ Ngộ chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc , khẽ thở dài:
“Chỉ cần đừng với là .”
“Hả?”
Nguyên Dao ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-164-y-tuong-khong-an-phan-29.html.]
Kỷ Ngộ giải thích thêm.
Sau bữa trưa, đưa cô về ký túc xá.
Chỉ là khi cô lên lầu, bỗng gọi , ánh mắt mang theo chút gì đó khó đoán:
“Sau khi xong việc buổi chiều, đến nhà .”
Nguyên Dao sững sờ:
“Nhà ?”
Kỷ Ngộ gật đầu, vẻ bất đắc dĩ:
“Trong trường đông quá.”
Muốn gì cũng khó.
Sợ dọa cô chạy mất.
Nguyên Dao nhận hàm ý trong lời , chỉ nghĩ ánh mắt tò mò của mệt mỏi, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Kỷ Ngộ khẽ cong môi:
“Vậy lát nữa đến đón em.”
Nguyên Dao :
“Được.”
---
Về đến phòng, cô thấy Trang San và Dư Tiểu Tiểu đều ở đó, chỉ Thạch Tử Vân bàn, cô với vẻ mặt kỳ quái.
Nguyên Dao khó hiểu:
“Cậu ?”
Thạch Tử Vân dậy, tiến đến gần cô, đặt một ngón tay cằm cô, giả vờ thở dài đầy phong tình:
“Cười cái nào, cho chị em ngắm chút !”
Nguyên Dao: “?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Thạch Tử Vân lập tức u oán:
“Ba năm đại học , tớ từng thấy với tớ như thế bao giờ!”
Nguyên Dao càng mờ mịt.
Thạch Tử Vân biểu cảm ngốc nghếch của cô, tức đến mức hận thể lay mạnh cho tỉnh.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại bàn, bấm vài cái giơ lên mặt Nguyên Dao.
Trên màn hình là một bài đăng diễn đàn trường:
“Băng tuyết tan chảy thế nào?”
Bên là một bức ảnh chụp lén.
Nữ thần lạnh lùng mặt bạn trai bỗng trở nên dịu dàng, nở nụ ngọt ngào mà ai từng thấy.
Dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ ngỡ ngàng.
Bình luận bên tràn ngập sự kinh ngạc và xuýt xoa.
Nguyên Dao: “...”
Bây giờ cô hiểu tại Kỷ Ngộ đưa cô về nhà.
Ở trường , thật sự chút riêng tư nào.
Thạch Tử Vân cũng nên vui buồn:
“Tớ hiểu đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nhưng cũng đừng phũ với chị em như chứ!”
Nguyên Dao: “...”
Cô đặt cặp xuống, cầm lấy tay Thạch Tử Vân, chớp mắt mỉm , giọng mềm mại:
“Vậy thế ?”
Thạch Tử Vân im lặng một lúc lâu, đó nghiêm túc :
“Thôi... Cậu nhất đừng nữa.”
Dù là giả vờ, nhưng sát thương vẫn quá lớn.
Nguyên Dao chớp mắt.
Thạch Tử Vân lập tức xua tay:
“Được ! Tha cho tớ ! Cậu gì thì !”
Sau đó liền ôm điện thoại chạy khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng cô , Nguyên Dao bật thật sự.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, cô rời ký túc xá đến tòa nhà hội sinh viên.
---
Là trưởng ban truyền thông, Nguyên Dao vị trí khá cao.
Dọc đường, các đàn em đều lễ phép chào cô.
dù gì nữa, trong hội sinh viên vẫn quyền lực hơn cô.
Ví dụ như hội trưởng Giang Tuấn.
Anh là con trai của một lãnh đạo cấp cao trong hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn ở thành phố Z.
Khi Giang Tuấn nhập học, bố quyên góp một thư viện cho trường, nên địa vị của cũng nâng lên theo.
Thầy cô và sinh viên đều nể nang .
Mặc dù bản Giang Tuấn năng lực nhưng đầy tham vọng. Nhờ sự ủng hộ từ những lấy lòng , cuối cùng cũng trở thành hội trưởng hội sinh viên.
Ban lãnh đạo trường cũng khá khoan dung với Giang Tuấn, cho nên dù gây chuyện, họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
May mà dù ngang ngược, vẫn phạm sai lầm quá lớn, nên vị trí hội trưởng của vẫn vững vàng.