Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 162: Ý Tưởng Không An Phận (27)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:37:40
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Dao mắt Kỷ Ngộ.

Giờ phút , ánh mắt còn vẻ lạnh lùng như lúc nữa.

Trong đó tràn đầy một thứ cảm xúc nóng bỏng đến mức khiến cô giật nhận điều gì đó.

Cô bối rối né tránh ánh mắt , lùi về một bước để tránh bàn tay chạm , lắp bắp giải thích: “ coi thường sức khỏe bản , mặc áo mưa mà...”

Kỷ Ngộ cô trốn tránh, đáy mắt thoáng tối .

Cậu khẽ cong môi, tự giễu: “Chị bắt đầu né tránh ?”

Nguyên Dao sững .

Kỷ Ngộ cúi mắt xuống, giọng điệu rõ cảm xúc: “Nghe , chị từ chối 29 .”

Nguyên Dao: “...”

Cô định oan, nhưng còn kịp lên tiếng thì tiếp:

“Vậy sẽ trở thành thứ 30 ?”

Nguyên Dao: “...”

, gì đó, nhưng mở lời thế nào.

Sự do dự của cô khiến ánh mắt Kỷ Ngộ lạnh xuống.

Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Một lúc lâu , mới bình tĩnh , giọng nhạt : “Chị nghỉ sớm , phiền nữa.”

Nói xong, vòng qua cô, định cửa.

Nguyên Dao bóng lưng chút cô đơn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó chịu.

Chưa kịp suy nghĩ gì, cô nhanh chóng bước lên, giữ lấy bàn tay đặt lên tay nắm cửa.

Kỷ Ngộ khựng , đầu cô.

Nguyên Dao gương mặt , bỗng nhớ đêm hôm đó, khi cô tựa lưng .

Lúc đó, cô nghĩ rằng Kỷ Ngộ trai như , bên cạnh sẽ là ai.

bây giờ, cô cảm thấy… bất kể ai bên cạnh , cũng đều chút chướng mắt.

Kỷ Ngộ thấy cô đột nhiên thất thần, nhíu mày hỏi: “Chị còn gì với ?”

Nguyên Dao trả lời.

Lúc , trong đầu cô chỉ một suy nghĩ: Nếu và Kỷ Ngộ ở bên … thì ?

, cả.

Nghĩ , cô thầm trách bản sắc mê hoặc, nhưng vẫn bước lên một bước.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Ngộ, cô nắm lấy cổ áo , nhón chân lên, nhẹ nhàng chạm khóe môi .

Kỷ Ngộ lập tức sững .

Thậm chí khi cô buông , vẫn hồn.

Nguyên Dao ánh mắt mơ hồ của , gương mặt ửng đỏ, giải thích: “ trở thành thứ 30.”

“...”

Kỷ Ngộ chậm rãi chớp mắt.

Ngay khi Nguyên Dao còn đang khó hiểu vì phản ứng gì, thì bỗng nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, xoay ép cô sát cánh cửa, cúi xuống hôn cô thật mạnh.

Nụ hôn mãnh liệt, tràn đầy chiếm hữu.

Như thể nuốt chửng cô lòng.

Nguyên Dao hành động bất ngờ của cho hoảng loạn.

Khi bàn tay Kỷ Ngộ luồn trong áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, cô mới giật né tránh, giọng run rẩy: “Kỷ Ngộ... Cậu, bình tĩnh một chút...”

Động tác của Kỷ Ngộ khựng .

Cậu ôm chặt cô lòng, vùi đầu cổ cô, thở phần hỗn loạn.

Phải mất một lúc lâu , mới dần bình tĩnh , nhẹ nhàng buông cô , giúp cô chỉnh quần áo.

Nguyên Dao đỏ bừng cả mặt.

Vừa nãy, khi gương trong phòng tắm, cô thấy dáng vẻ của : Quần áo nhăn nhúm, dính đầy bùn đất, tóc tai ướt rối tung.

Trông cô lúc thực sự t.h.ả.m hại.

Trong khi đó, Kỷ Ngộ vẫn sạch sẽ từ đầu đến chân.

Chính vì , khi chủ động hôn , cô còn cố gắng chạm thật nhẹ, sợ bẩn .

ngờ, những để ý, mà còn thể nảy sinh tâm tư như

Nguyên Dao chỉ che mặt trốn ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-162-y-tuong-khong-an-phan-27.html.]

Kỷ Ngộ cô đang nghĩ gì.

Sau khi giúp cô chỉnh quần áo gọn gàng, kéo cô phòng tắm, lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo , cắm điện bắt đầu sấy tóc cho cô.

Nguyên Dao len lén sắc mặt .

Dù khuôn mặt Kỷ Ngộ vẫn biểu cảm gì, nhưng ánh mắt dịu nhiều.

Chờ đến khi tóc cô khô hẳn, Nguyên Dao chớp chớp mắt, : “Anh hết giận nhỉ?”

Kỷ Ngộ đôi mắt sáng rực của cô, im lặng vài giây bất đắc dĩ : “Chỉ cần em tổn hại đến sức khỏe của , thì sẽ giận.”

Những chuyện khác, thể tìm cách giải quyết .

Thực , chuẩn tinh thần để theo đuổi lâu dài.

Chỉ là ngờ cô bất ngờ đồng ý ở bên .

Kỷ Ngộ đổi, nhưng một điều chắc chắn—

Một khi cô đồng ý, thì sẽ cơ hội rời khỏi nữa.

Nghĩ , xoa nhẹ đầu cô, giọng điệu dịu dàng: “Muộn , ngủ sớm , mai còn dậy sớm đấy.”

Nguyên Dao ngoan ngoãn gật đầu, theo bóng rời .

Đợi , cô mới leo lên giường, nhưng lăn qua lăn mãi mà ngủ .

Lúc , giọng của Hoa Hoa (linh thú của cô) vang lên đầy ẩn ý: “Lúc ý đồ an phận với Kỷ Ngộ mà, cô còn chối!”

Nguyên Dao: “...”

Cô kéo chăn che mặt, giọng chột : “Thì lúc đó nhận mà...”

Hoa Hoa "hừ" một tiếng.

Nguyên Dao suy nghĩ một lúc, bỗng cảm thấy kỳ lạ: “ đây dễ dàng sắc cám dỗ như ? Sao giờ thế ?”

Hoa Hoa: “...”

Nó húng hắng ho hai tiếng: “Có thể là cô hiểu rõ bản thôi.”

Nguyên Dao càng thêm nghi hoặc.

Hóa bản chất cô cũng là mê trai

mà cũng chẳng cả.

cô chỉ mê mỗi Kỷ Ngộ thôi.

Nghĩ , cô yên tâm nhắm mắt , ngủ một giấc ngon lành.

Hoa Hoa cô, khẽ thở dài.

Dù ký ức xóa, nhưng tình cảm thì chỉ là chôn giấu mà thôi.

Càng kìm nén, càng tích tụ sâu hơn.

Và một khi cơ hội, nó sẽ bùng nổ ngay lập tức.

---

Sáng hôm

Nguyên Dao thức dậy với cảm giác nặng nề.

Cả cô mệt mỏi, đầu óc cuồng, suýt chút nữa còn dậy muộn.

Đến khi cô đến điểm tập trung, tất cả đều mặt.

Thầy Trịnh sắc mặt nhợt nhạt của cô, lo lắng hỏi: “Em ? Có tối qua cảm lạnh ?”

Nguyên Dao cố gắng nở một nụ yếu ớt: “Em thầy, thầy đừng lo.”

Thầy Trịnh định thêm gì đó nhưng ánh mắt bỗng khựng khi thấy phía Nguyên Dao.

Nhìn một lúc, thầy nuốt lời định , đầy ẩn ý: “Hôm nay em nhớ nghỉ ngơi cho , cần lo lắng gì cả, bọn thầy sẽ sắp xếp thứ.”

Nguyên Dao chớp mắt, cảm thấy ánh mắt thầy chút kỳ lạ.

Ngay lúc đó, một cánh tay vòng qua vai cô.

Cô giật đầu , chạm ánh mắt đầy lo lắng của Kỷ Ngộ.

Cậu sắc mặt nhợt nhạt của cô, ánh mắt tối : “Quả nhiên là em bệnh .”

Nguyên Dao mím môi, cảm thấy chút chột , nên cũng phản bác.

Lên xe buýt, Kỷ Ngộ một lời, trực tiếp kéo cô hàng ghế cuối cùng, cạnh sự chứng kiến của bao nhiêu .

Nguyên Dao qua, lập tức cảm nhận những ánh như xuyên thủng .

Những ánh mắt đó chỉ tràn ngập sự ngỡ ngàng, mà còn cả vẻ kích động như Trình Lộ Lộ, và sự phức tạp như Trần Phỉ Nghi.

 

Loading...