Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 161: Ý Tưởng Không An Phận (26)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:37:39
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tiệc BBQ kết thúc, các nam sinh tiếp tục phụ trách lò nướng, còn Nguyên Dao cùng các nữ sinh khác dọn dẹp rác.

Mọi thứ xong xuôi cũng hơn 9 giờ tối.

Cô rửa mặt qua loa trở về lều, chuẩn nghỉ ngơi.

Trịnh giáo viên trong lều, thấy cô vẻ mệt mỏi thì bật : “Mấy ngày nay vất vả . Cố gắng thêm chút nữa, mai về là nghỉ ngơi .”

Nguyên Dao khẽ : “Thầy cũng vất vả ạ.”

Trịnh giáo viên dịch trong, nhường chỗ cho cô: “Ngủ sớm , mai còn dậy sớm sân bay.”

Nguyên Dao gật đầu, xuống bên cạnh.

Có lẽ vì chuyến sắp kết thúc nên cô cũng khá mệt. Cứ thế chìm giấc ngủ sâu.

---

Nửa đêm, trong lúc mơ màng, cô thấy giọng phần gấp gáp gọi : “Nguyên Dao, dậy !”

Cô cau mày, cố gắng mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Chuyện gì ?”

Giáo viên Trịnh cùng một giáo viên khác đang cầm ô, chuẩn ngoài. Thầy đầu : “Trời mưa . Lều tuy chống thấm nước nhưng vẫn an . Chúng sẽ thương lượng với chủ khu , xem thể chuyển học sinh sang nhà dân để ngủ .”

Nguyên Dao ngây một lúc, đó lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô lấy ô từ trong túi : “Em cùng thầy.”

Trịnh giáo viên gật đầu.

Ba khỏi lều, thấy nhiều học sinh cũng thức dậy, kéo cửa lều ngoài xem tình hình.

Trịnh giáo viên vội nhắc: “Đừng mở cửa lều! Cứ ở trong đó chờ, thu dọn đồ đạc , lát nữa chúng sẽ chuyển đến nhà dân.”

Đám học sinh ngoan ngoãn theo.

Sau khi thỏa thuận xong với chủ khu, một giáo viên khác để lấy chìa khóa phòng, còn Nguyên Dao và Trịnh giáo viên trở về sắp xếp học sinh di chuyển.

Nguyên Dao một tay cầm ô, tay còn xách túi đựng dù và đèn pin để phát cho những ai cần.

Cô và giáo viên Trịnh chia hai nhóm. Không lâu , gần như tất cả học sinh đều di chuyển xong.

Chỉ là…

Nguyên Dao ngờ nhiều mang ô đến .

Cô vốn định về lều lấy thêm đồ của , nhưng bỗng nhiên thấy một nữ sinh khoác balo, lầm lũi bước mưa.

Cô liền chạy đến, vỗ vai cô bé: “Em ô ?”

Cô gái nhỏ ngước lên, nước mưa thấm ướt khuôn mặt, trông chút tội nghiệp. Cô bé khẽ gật đầu.

Nguyên Dao xuống túi của , nhận phát hết ô. Do dự một chút, cô dứt khoát đưa chiếc ô tay cho cô bé: “Cầm .”

Cô bé ngạc nhiên, định từ chối: “ chị cũng ô...”

Nguyên Dao : “Chị áo mưa trong balo, em cứ cầm , nhanh lên!”

Cô bé mới ngại ngùng nhận lấy: “Cảm ơn chị!”

Nguyên Dao dặn dò: "Đi cẩn thận nhé!" xoay về lều lấy áo mưa.

---

Trước cửa nhà dân, Kỷ Ngộ từng nhóm lượt , nhưng mãi vẫn thấy đang chờ.

Sắc mặt dần trở nên khó coi.

Cậu đang cố gắng tự nhủ bình tĩnh thì bất chợt bắt gặp một thứ gì đó. Đôi mắt lập tức co .

Cậu bước nhanh về phía , chặn một nữ sinh , giọng lạnh băng: “Cái ô lấy ở ?”

Cô bé sững , ánh mắt của dọa sợ, lắp bắp : “Là... là chị Nguyên Dao đưa cho ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-161-y-tuong-khong-an-phan-26.html.]

Ánh mắt Kỷ Ngộ chợt tối sầm.

Không thêm một lời, giật lấy chiếc ô, sải bước lao ngoài, hòa cơn mưa tầm tã.

Vì trời tối quá, Nguyên Dao loay hoay mất vài phút mới tìm thấy lều của .

Lúc cô tìm thì cũng ướt gần hết.

Cô chui lều, lấy chiếc áo mưa dùng một trong balo mặc , đó ôm balo lên, chuẩn về khu nhà dân.

ngờ, nửa đường thì chạm mặt Kỷ Ngộ.

Cậu đó, cầm chiếc ô, ánh mắt rõ cảm xúc, cứ thế cô chằm chằm.

Nguyên Dao sững , ngạc nhiên hỏi: “Kỷ Ngộ? Sao vẫn về khu nhà dân?”

Cậu gì, chỉ bước lên, nắm lấy cổ tay cô kéo trong ô, cứ thế dắt cô .

Nguyên Dao dừng một chút, lúc mới nhận … hình như đang giận.

Hơn nữa, cơn giận vẻ hề nhẹ.

Cô im lặng theo, len lén ngước sắc mặt .

Quả nhiên, đường nét khuôn mặt căng chặt, chân mày nhíu sâu, đôi môi mím chặt đến mức gần như còn chút nhiệt độ nào.

Nguyên Dao thử dò hỏi: “Kỷ Ngộ, giận ?”

Cậu vẫn đáp. Mãi đến khi cả hai về đến khu nhà dân, mới buông tay cô , im lặng xoay , đặt chiếc ô ở cửa.

Lúc , phía khu nhà còn ai nữa.

Những học sinh nhận phòng đều về nghỉ ngơi, chỉ còn giáo viên Trịnh chờ hai .

Thầy bầu khí kỳ lạ giữa hai họ, vẻ bất ngờ. cuối cùng cũng hỏi gì thêm, chỉ đưa chìa khóa phòng đơn cho Nguyên Dao, khẽ hiệu bằng ánh mắt, đó rời .

Nguyên Dao cầm chìa khóa, bóng lưng Kỷ Ngộ vẫn lưng về phía , bỗng chút lo lắng khó hiểu.

chần chừ, gọi : “Kỷ Ngộ?”

“Trước hết bỏ áo mưa .”

Cậu bỗng lên tiếng, ngắt lời cô, giọng điệu bình thản nhưng che giấu sự khó chịu.

Nguyên Dao ngớ , cúi xuống chiếc áo mưa ướt sũng , vội vàng "À" một tiếng, nhanh chóng cởi , ném thùng rác gần đó.

xong thì Kỷ Ngộ , ánh mắt quét qua bộ quần áo ướt dính sát cô, cùng với mái tóc ướt lòa xòa bên má. Trong khoảnh khắc , cảm thấy trái tim như ai đó siết chặt, đau khó chịu.

cô thì nhận điều đó, chỉ ngước lên với ánh mắt vô tội.

Khiến nổi giận cũng giận thế nào.

Kỷ Ngộ im lặng vài giây, bước lên, trực tiếp lấy chìa khóa trong tay cô, liếc phòng, đó kéo cô về phía đó.

Vào phòng, một lời, dắt cô phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm sạch từ giá treo, quấn cả .

Vì hành lý của vẫn để xe buýt, nên Nguyên Dao cũng quần áo khô để . Kỷ Ngộ chỉ thể lau khô .

hành động bất ngờ khiến Nguyên Dao hoảng hốt.

Cô vội kéo chiếc khăn xuống khỏi mặt, giọng run: “Để… để tự .”

Kỷ Ngộ đáp, cũng ý định buông .

Cậu chỉ cô, ánh mắt lạnh nhạt nhưng khiến Nguyên Dao cảm thấy một loại áp lực khó hiểu.

Cô c.ắ.n môi, nhẹ giọng hỏi: “Kỷ Ngộ… ?”

Cậu đôi mắt lo lắng của cô, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng thả tay .

Giọng trầm xuống: “Nếu chị tự lo cho bản , thì ít nhất cũng nghĩ đến một chút ?”

Nguyên Dao sững .

Kỷ Ngộ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm gò má lành lạnh của cô, giọng chút nén :

“Chị tròn trách nhiệm của , nhưng quan tâm đến cơ thể bản . Chị lo lắng đến mức nào ?”

 

Loading...