Kỷ Ngộ dùng giọng điệu phẳng lặng : “Thầy Trịnh đang tìm , mau về .”
Vừa dứt lời, Trần Phỉ Nghi lập tức dậy, gần như chạy trối c.h.ế.t lướt qua Kỷ Ngộ, lao về hướng căn cứ, như thể đang trốn khỏi thứ gì đó đáng sợ.
Kỷ Ngộ quan tâm đến cô mà chỉ bình tĩnh Nguyên Dao: “Sao còn dậy?”
Nguyên Dao: “...”
Cô nhẹ nhàng ho một tiếng: “ lên ngay đây.”
Kỷ Ngộ bước đến vài bước, đưa tay kéo cô lên.
Trên đường trở về, Kỷ Ngộ cầm đống nguyên liệu nấu ăn, còn Nguyên Dao cầm đèn pin.
Đi một đoạn, bất ngờ lên tiếng: “Hai gì với ?”
Nguyên Dao chút ngại ngùng, cảm giác như xâm phạm chuyện riêng tư của khác.
Cô suy nghĩ một chút trả lời: “Trần Phỉ Nghi đây giúp cô . Cô ơn .”
Kỷ Ngộ , im lặng một lúc lâu.
Mãi khi sắp về đến nơi, mới thản nhiên : “ giúp cô , chỉ vì bản thôi. Cô hiểu lầm .”
Nguyên Dao: “Hả?”
Giọng Kỷ Ngộ vẫn đều đều: “Bọn họ ồn khiến ngủ . chỉ họ im lặng.”
Nguyên Dao: “...”
Nếu Trần Phỉ Nghi câu , chắc sẽ càng buồn hơn.
Cô ngại ngùng gượng: “Dù thì kết quả vẫn mà, coi như là việc .”
Kỷ Ngộ im lặng lâu, khẽ thở dài: “Nếu sư tỷ nghĩ thì chắc là .”
---
Sau khi về đến căn cứ, Nguyên Dao chỗ nhóm bạn cùng ngành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-160-y-tuong-khong-an-phan-25.html.]
Lục Thần nhận lấy nguyên liệu nấu ăn từ tay cô, : “Chị mang về , em nhất định sẽ nướng thật ngon!”
Trình Lộ Lộ hừ một tiếng: “Thế phần của thì ?”
Lục Thần giả vờ ghét bỏ: “Tự mà nướng!”
“Cậu!”
Trình Lộ Lộ lập tức trợn mắt, vẻ đ.á.n.h .
Lục Thần vội vàng đầu hàng: “Được ! nướng hết! Tất cả để lo!”
Trình Lộ Lộ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Vậy còn tạm !”
Lục Thần lắc đầu thở dài: “Con gái thật đáng sợ...”
Trình Lộ Lộ ngay lập tức nổi giận: “CẬU!”
Cả nhóm nướng thịt cãi ầm ĩ, nhưng vô cùng vui vẻ.
Nguyên Dao cảnh tượng đó, suy nghĩ một chút quyết định tìm Trần Phỉ Nghi.
Cô nàng vẫn còn ngại ngùng, lẽ vì thấy hổ khi trút hết tâm sự.
“Bọn em cũng BBQ mà, cần sang bên đó .”
Nguyên Dao lắc đầu: “Không rủ em ăn, mà là kết bạn.”
Trần Phỉ Nghi sững sờ, ngước lên cô với vẻ tin nổi.
Nguyên Dao mỉm : “Bọn họ đều là . Em sẽ thích họ, và chị tin họ cũng sẽ thích em.”
Trần Phỉ Nghi im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu, theo Nguyên Dao.
Quả nhiên, như Nguyên Dao dự đoán, đám bạn của cô là những kẻ vui tính và dễ gần.
Với một nhạy cảm như Trần Phỉ Nghi, bầu khí thoải mái như khiến cô thể hạ thấp phòng , hòa nhập mà còn nghĩ ngợi nhiều.
Không lâu , cô thể vui vẻ trò chuyện cùng , thậm chí còn xưng gọi .
Nguyên Dao một bên cạnh, họ đùa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.