Cuối cùng, Nguyên Dao cũng cùng Kỷ Ngộ ăn tối.
Cô chờ cửa phòng suốt từ chiều chỉ để giải thích, đến mức ăn gì. Nghĩ , cô lập tức cảm thấy .
Thế nên, khi quán, cô gọi thêm mấy món liên tục giục ăn nhiều một chút.
Kỷ Ngộ chút bất đắc dĩ, :
“Nguyên Dao, chị ăn nhiều một chút là , ăn nổi nữa .”
Nguyên Dao nghiêm túc đáp:
“Không , nhất định ăn, nếu lát về chịu nổi thì .”
Kỷ Ngộ vẻ mặt cứng rắn của cô, cuối cùng cũng chỉ thể gật đầu, tiếp tục ăn.
---
Đang ăn dở, chợt nghĩ gì đó, liếc cô gái mặt vẫn đang tập trung bữa ăn, giả vờ hỏi bâng quơ:
“Hôm nay chị thế?”
Nguyên Dao ăn xong chiếc cánh gà, rút khăn giấy lau tay mới trả lời:
“Cảnh Minh đưa xem một khu cắm trại, phong cảnh lắm. hỏi thầy Trịnh , thầy ngày cuối cùng tụi thể đến đó chơi một đêm.”
Kỷ Ngộ gật đầu nhẹ, hỏi tiếp:
“Ngày mai chị còn với nữa ?”
Nguyên Dao suy nghĩ một chút lắc đầu:
“Chắc là cần, cũng việc gì nhờ nữa.”
Kỷ Ngộ im lặng một lúc.
Sau khi ăn xong, hai về khách sạn. Đến cửa phòng, Kỷ Ngộ đột nhiên gọi cô .
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Nguyên Dao, đề nghị:
“Nếu ngày mai chị gì thì chung với bọn . Mấy thằng bạn cùng phòng của tuy lầy lội, nhưng cũng là .”
Nguyên Dao chớp mắt, nghĩ ngợi một lúc gật đầu.
Chỉ điều…
“Sẽ ảnh hưởng đến việc bài tập của các chứ?”
Cô chút lo lắng.
Kỷ Ngộ nhẹ:
“Không , bọn định hướng . Hơn nữa, chị cùng khi còn giúp tụi nữa chứ.”
Nguyên Dao thì yên tâm.
Cô , vẫy tay chào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-155-y-tuong-khong-an-phan-20.html.]
“Vậy mai gặp nhé!”
Rồi phòng.
Kỷ Ngộ tại chỗ cánh cửa khép , khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
---
Sáng hôm , khi Thôi Nguyên Châu thấy Nguyên Dao cùng nhóm , há hốc miệng, trông như thể nuốt cả quả trứng gà.
Mặt đỏ bừng, lắp bắp hỏi:
“Nguyên… Nguyên Dao? Sao chị …”
Còn hết câu, Kỷ Ngộ liếc một cái đầy cảnh cáo.
Lập tức, Thôi Nguyên Châu ngậm miệng, vẻ mặt hoang mang xen lẫn sợ hãi.
Cậu đại thần lạnh lùng ít khi của nhóm , mà giờ thể đối xử dịu dàng, chu đáo với "nữ thần" như .
Trình độ chấn động , cho cả ngày cũng chắc tiêu hóa nổi.
---
Tối đó, về đến ký túc xá, Thôi Nguyên Châu cuối cùng cũng nhịn nữa, kéo Kỷ Ngộ , do dự hỏi:
“Này… Kỷ Ngộ, với Nguyên Dao…”
Kỷ Ngộ chỉ nhàn nhạt , gì.
Thôi Nguyên Châu: “...”
Cậu lập tức trợn tròn mắt, hoang mang tột độ:
“Cậu thích cô ?”
Kỷ Ngộ phủ nhận.
Thôi Nguyên Châu từ kinh ngạc chuyển sang hứng thú.
Cậu ghé sát , trái đ.á.n.h giá Kỷ Ngộ, cố tìm chút manh mối gì đó.
Miệng thì ngừng lải nhải:
“Ôi trời! Sao tự nhiên thích cô thế? Hồi khen cô xinh, còn chẳng thèm quan tâm cơ mà!”
“Trời ơi, chuyện chân thật tí nào ? Kỷ Ngộ mà cũng thích con gái á? là chuyện hoang đường!”
Kỷ Ngộ lải nhải thì nhíu mày, định lên tiếng bảo im , nhưng Thôi Nguyên Châu vỗ trán một cái, gian:
“Không trách dạo hội trưởng Hội Sinh Viên mắt… Hóa là vì tình địch hả?”
“...”