Nguyên Dao giật hoảng hốt, kịp để ý lễ phép gì nữa, chỉ kịp nhanh với Cảnh Minh:
“ !”
Nói xong, cô vội vàng đóng cửa xe chạy một mạch về ký túc xá.
Tốc độ và dáng vẻ của cô trông chẳng khác nào đang thú dữ đuổi theo.
Cảnh Minh theo bóng lưng cô, gãi đầu đầy khó hiểu.
Cậu đang định lái xe thì bất chợt cảm giác một ánh mạnh mẽ đang dán chặt .
Cái cảm giác đó khiến rùng .
Cảnh Minh khựng vài giây, vô thức xung quanh tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó.
ngoài đường qua kẻ , ai vẻ đang cả.
Cậu nhíu mày, tự nhủ chắc ảo giác, đó thản nhiên lái xe .
---
Bên , Thôi Nguyên Châu cũng cảm nhận rõ luồng khí lạnh từ Kỷ Ngộ phát lúc nãy, khiến giật b.ắ.n .
Thôi Nguyên Châu quanh, dè dặt hỏi:
“Ngộ… Kỷ Ngộ, chọc gì , đúng ?”
Kỷ Ngộ lạnh lùng liếc một cái.
Ánh mắt đó khiến Thôi Nguyên Châu càng thêm căng thẳng. Cậu nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi tiếp:
“Cậu ?”
Kỷ Ngộ im lặng trong vài giây, chỉ hờ hững đáp:
“Đi thôi, về ký túc xá.”
Nói xong, xoay .
Thôi Nguyên Châu rùng , chậm chạp theo .
---
Nguyên Dao về đến phòng mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Hoa Hoa thấy bộ dạng căng thẳng của cô thì nhịn bật chế nhạo:
“Cô thể trốn mãi , chạy gì chứ?”
Nguyên Dao trả lời thế nào.
Cô chỉ đơn giản là đối mặt với Kỷ Ngộ . Trước khi tìm câu trả lời, cô chỉ thể tạm thời né tránh.
Nghĩ , cô quyết định ăn tối muộn một chút, đợi ăn xong hết mới ngoài.
Vậy là cô yên tâm cầm điện thoại, mở một chương trình giải trí lên xem, tập trung đến mức quên cả thời gian.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-154-y-tuong-khong-an-phan-19.html.]
Đến 9 giờ tối, Nguyên Dao mới tắt chương trình, định ngoài tìm gì đó ăn.
ngờ, mở cửa , cô thấy Kỷ Ngộ đang tựa tường bên cạnh.
Cậu đút tay túi quần, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nguyên Dao giật , theo phản xạ thốt lên:
“Kỷ Ngộ? Sao ở đây?”
Nghe tiếng cô, Kỷ Ngộ ngẩng đầu, ánh mắt dừng cô.
Cậu trả lời ngay, khiến Nguyên Dao bỗng dưng cảm thấy ngại ngùng.
Cô nhích chân, ý định lùi phòng đóng cửa .
dường như Kỷ Ngộ thấu suy nghĩ đó, giọng điềm nhiên hỏi:
“Chị đang trốn ?”
Nguyên Dao khựng , lập tức phủ nhận:
“Không !”
Kỷ Ngộ chẳng vẻ gì là tin tưởng.
Cậu bình thản cô, chậm rãi hỏi ngược :
“Vậy thấy , chị bỏ chạy?”
Nguyên Dao kiểm soát mà mặt đỏ bừng. Cô lí nhí :
“Có thể nhầm thôi.”
"Vậy ?" Kỷ Ngộ nhẹ giọng lặp , bất ngờ tiến lên một bước, rút ngắn cách giữa hai .
Cậu cô, giọng trầm thấp:
“Chị định nhịn đói bữa tối nữa ? Hay là… chị gặp nên mới ăn?”
Nguyên Dao: “...”
Cô tránh ánh mắt , nên đáp thế nào.
Kỷ Ngộ im lặng cô một lúc, khẽ thở dài, lùi một chút.
Giọng trầm xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng:
“ chị đang lo lắng chuyện gì. Đừng lo, chuyện tối qua sẽ với ai.”
Nguyên Dao sững .
Kỷ Ngộ biểu cảm ngơ ngác của cô, ánh mắt vốn lạnh nhạt dần trở nên dịu dàng hơn.
“ mà… hy vọng , mặt , chị cần che giấu bản nữa.”
Nguyên Dao chớp mắt, ngập ngừng:
“Che giấu?”
Kỷ Ngộ mỉm , giọng mang theo sự dịu dàng hiếm thấy:
“Giống như tối qua . Nếu thì cứ , thì cứ . Không cả.”
Nguyên Dao khẽ sững .