Nguyên Dao lẩm bẩm với vẻ mặt đầy thắc mắc:
“Kỷ Ngộ, trai thế nhỉ?”
Kỷ Ngộ giật , suýt nữa đ.á.n.h rơi cô xuống đất.
Cậu hít sâu một , đó chỉnh tư thế cõng cô cho chắc, kiềm chế hỏi:
“Chị thấy thật ?”
"Đẹp chứ!" – Nguyên Dao tít mắt, nhắm mắt , lẩm bẩm: “Cậu yên tâm, chị nhất định sẽ tìm cho một cô bạn gái xinh .”
Kỷ Ngộ sững . Đôi mắt lập tức trở nên sâu thẳm hơn.
"Ý chị là ?" – Giọng trầm xuống.
Nguyên Dao trả lời nữa.
Hơi thở cô dần đều đặn hơn, vẻ ngủ.
Kỷ Ngộ im lặng một lúc, cuối cùng chỉ thể thở dài, tiếp tục cõng cô về phòng nghỉ.
---
Đến nơi, về phòng hết, một bóng ở sảnh.
Kỷ Ngộ cõng Nguyên Dao thẳng về phòng cô.
Vào phòng, đặt cô xuống giường, tháo giày giúp cô, đó phòng tắm lấy khăn ướt lau nhẹ mặt và tay cô.
Làm xong, xuống mép giường, ánh mắt dừng khuôn mặt đỏ ửng của cô.
Cô ngủ say, trông vẻ đang mơ một giấc mơ . Đôi môi đỏ bừng nhếch lên, đáng yêu vô cùng.
Kỷ Ngộ cúi mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay .
Cậu chậm rãi luồn từng ngón tay kẽ tay cô, đan chặt mười ngón với .
Sau một lúc lâu, mới khẽ cất giọng, giọng khàn khàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh:
“Chị thì giữ lời đấy.”
---
Khi Kỷ Ngộ trở phòng , bước cửa, Thôi Nguyên Châu hét lên như ai bóp cổ:
“Ngộ ca! Cuối cùng cũng về ! tưởng cho leo cây nữa chứ!”
, Kỷ Ngộ hiếm khi phản bác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-151-y-tuong-khong-an-phan-16.html.]
Cậu chỉ xuống ghế, rút điện thoại , giọng điệu vẻ dễ chịu:
“Bắt đầu .”
Thôi Nguyên Châu ngớ , cảm thấy lạ.
Cậu quan sát Kỷ Ngộ một lúc lâu.
Gương mặt vẫn lạnh nhạt như khi, biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.
Không thấy gì bất thường, Thôi Nguyên Châu cũng để ý nữa.
Cậu mở điện thoại, hào hứng khởi động game mời Kỷ Ngộ tổ đội, bắt đầu ghép trận.
Trong lúc chờ ghép đội, hào hứng xoa tay, chuẩn tinh thần cày rank thâu đêm.
…
Một tiếng .
Thôi Nguyên Châu quăng điện thoại xuống giường, Kỷ Ngộ với ánh mắt thể tin nổi:
“Ngộ ca! Hôm nay định kéo tụt rank của đấy !?”
Kỷ Ngộ kịp trả lời, trợn mắt hoảng hốt:
“Khoan ... chẳng lẽ lỡ đắc tội gì với !?”
Nói xong, bắt đầu hoang mang nhớ xem gì sai trong hôm nay.
Kỷ Ngộ như đang thất thần, chẳng thấy gì cả.
Cậu cứ chằm chằm màn hình game, nhưng trong đầu chỉ hình ảnh nụ của Nguyên Dao tối nay.
Nụ ngây thơ, đáng yêu, mà cũng vô tình mang theo nét quyến rũ mê hoặc.
Quan trọng nhất là – chỉ một thấy.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, trái tim trở nên nóng bỏng.
Trong khi đó, Thôi Nguyên Châu vẫn đang vò đầu bứt tai hiểu chuyện gì xảy , cuối cùng nghiến răng:
“Thêm một trận nữa! Trận cuối cùng! Ngộ ca, chơi nghiêm túc , mà thua thêm trận nữa là rớt hạng đấy!”
Nói xong, lập tức bấm "bắt đầu ghép đội", thèm đợi Kỷ Ngộ phản ứng.
…
Chưa đầy một phút khi trận đấu bắt đầu, chính Thôi Nguyên Châu là "hiến mạng" đầu tiên.
Cậu c.h.ế.t sững, đó trợn mắt mắng to:
“Đậu má! Cái tên thần kinh nào chơi kiểu đó !?”