Nói đến đây, Nguyên Dao bỗng nhớ điều gì đó, liền với Kỷ Ngộ:
“À đúng , nếu nhóm cũng cần thu thập thông tin từ các hộ dân ở đây, thể nhờ Cảnh Minh giúp phiên dịch.”
Kỷ Ngộ dừng một chút:
“Là dẫn đường sáng nay ?”
Nguyên Dao gật đầu, mỉm :
“Sáng nay trao đổi với . Nếu vấn đề về giao tiếp, nhóm cứ tìm nhé.”
Kỷ Ngộ khẽ cúi mắt, nhưng tiếp tục về Cảnh Minh mà chuyển chủ đề:
“Chị việc trong hội sinh viên, vất vả lắm ?”
Nguyên Dao bất ngờ, nghĩ rằng hỏi chuyện .
Cô tò mò:
“Cậu cũng định tham gia hội sinh viên ?”
Kỷ Ngộ lắc đầu:
“Chỉ là tò mò thôi, chị cũng .”
Nguyên Dao lập tức đáp:
“Không gì giấu cả.”
Nói , cô kể sơ lược về công việc của trong hội sinh viên suốt mấy năm qua.
Càng kể, cô càng cảm thấy nguyên chủ bỏ nhiều tâm huyết cho công việc .
Không dễ gì mà thể phiếu đắc cử vị trí trưởng ban truyền thông.
Nghĩ , cô càng quyết tâm hơn để uổng phí công sức đây.
Mải suy nghĩ, cô chuyện một cách đầy nhiệt huyết, khuôn mặt cũng ửng đỏ lên.
Kỷ Ngộ vẻ mặt rạng rỡ của cô, đáy mắt dần hiện lên sự dịu dàng.
---
Sau bữa trưa, cả hai trở về điểm tập trung cùng .
Buổi chiều di chuyển khá xa, nên cả nhóm lên xe buýt.
Khi Kỷ Ngộ đến hàng ghế cuối, Thôi Nguyên Châu tò mò ghé gần:
“Ngộ ca, trưa nay ?”
Rõ ràng ban đầu cả nhóm cùng khu phố ẩm thực, nhưng lúc đang mua xiên nướng, Kỷ Ngộ bỗng dưng biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-148-y-tuong-khong-an-phan-13.html.]
Nhắn tin cũng thấy trả lời.
Thôi Nguyên Châu cảm thấy từ khi đến đây, Kỷ Ngộ gì đó lạ.
Chẳng hạn như tối qua, đến tận cửa ký túc xá mà bảo ăn tối nữa.
Kỷ Ngộ liếc vẻ mặt đầy nghi ngờ của , thản nhiên đáp:
“Cậu lo khảo sát phố ẩm thực đến ?”
Thôi Nguyên Châu: “...”
Cậu lập tức hét lên:
“Cái gì? Cậu thật hả? tưởng đùa!”
Phố ẩm thực thì gì mà khảo sát?
Chẳng lẽ định báo cáo nghiên cứu ?
Kỷ Ngộ biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt .
Thôi Nguyên Châu: “...”
Dù mặt Kỷ Ngộ chẳng biểu cảm gì, nhưng vẫn cảm nhận một sự khinh bỉ vô hình.
Đang định gặng hỏi tiếp, Thôi Nguyên Châu bỗng Kỷ Ngộ :
“Tối nay cùng chơi hai trận.”
Cậu ngẩn , đó lập tức phấn khích:
“Thật ?! Tuyệt quá! sắp tụt rank đến nơi , cuối cùng cũng cơ hội gỡ !”
Kỷ Ngộ để ý đến nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thôi Nguyên Châu vui vẻ một lúc, bỗng nhớ chuyện "leo cây" tối qua, liền ghé sát nhắc nhở:
“Ngộ ca, giữ lời đấy! sẽ chờ!”
Bị tiếng ồn bên tai phiền, Kỷ Ngộ nhíu mày, lạnh nhạt :
“Im lặng.”
Thôi Nguyên Châu lập tức ngậm miệng.
---
Buổi chiều
Cảnh Minh dẫn cả nhóm đến một vườn chè núi.
như Nguyên Dao tìm hiểu đó, ngoài phát triển du lịch, vùng núi còn trồng chè diện rộng và phân phối khắp cả nước.