Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 146: Ý Tưởng Không An Phận (11)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:00:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn sáng xong, Cảnh Minh dẫn cả nhóm xuất phát.

Vừa , giới thiệu về các địa điểm đường. Nguyên Dao thì cùng hai thầy giáo ở phía .

Đến trưa, Cảnh Minh đưa cả nhóm đến khu phố ẩm thực nổi tiếng.

Thầy Trịnh đám học sinh háo hức khám phá liền thông báo:

“Mọi tự do chơi trong hai tiếng, đó đây tập hợp.”

Cả nhóm học sinh reo lên vui mừng tản khắp nơi.

Thầy Trịnh thấy Nguyên Dao vẫn yên một chỗ, liền bật :

“Nguyên Dao, hai ngày nay em vất vả , cũng dạo một chút . Đừng theo mấy thầy gì, chẳng gì thú vị .”

Nguyên Dao ngẩn , gật đầu:

“Vâng, thầy.”

Sau khi hai thầy rời , cô cũng chậm rãi dạo bước phố ăn vặt.

Ngoài nhóm của cô, còn nhiều khách du lịch khác. Dù quá đông đúc, nhưng cũng đủ để cô thoải mái lo gặp quen.

Nguyên Dao dần cảm thấy thư giãn.

Vừa , cô ngắm các hàng quán ven đường, đắn đo nên ăn gì.

Bỗng nhiên, cô thấy phía một quán nhỏ đang tụ tập nhiều —chính xác hơn là nhiều trẻ con.

Tò mò, cô bước đến xem thử.

Hóa đó là một quầy kẹo kéo nghệ thuật.

Người thợ đôi tay vô cùng khéo léo. Chỉ trong chốc lát, ông nặn một con chim nhỏ sống động như thật và đưa cho một đứa bé đang đợi.

Đứa bé tròn mắt thích thú, reo lên:

“Oa!”

Nguyên Dao cũng thấy ấn tượng.

đó một lúc lâu, say mê thợ tạo hết hình đến hình khác.

Mãi ngắm , cô để ý rằng lũ trẻ lấy kẹo xong và tản hết.

Bây giờ, quầy chỉ còn một cô.

Người thợ liếc cô gái trẻ đang chăm chú đôi tay , nhưng gì, cảm thấy ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-146-y-tuong-khong-an-phan-11.html.]

"Cô gái, cháu cũng một cái kẹo kéo ?" – Ông hỏi.

Nguyên Dao giật hồn.

Cô lập tức cảm thấy bối rối.

Nếu mua kẹo kéo, hình tượng nghiêm túc của cô sẽ phá hủy nhỉ?

Nhìn vẻ mặt lưỡng lự của cô, thợ nghĩ rằng cô đang phân vân về hình dạng của kẹo, bèn hiền:

“Hay là bác nặn cho cháu một bông hoa nhé?”

Nguyên Dao chớp mắt.

Hồi nãy cô thấy ai gọi hoa cả, cảm thấy tò mò.

Thế là cô gật đầu.

Người thợ bắt đầu nhào nặn.

Nguyên Dao chăm chú, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Dưới những ngón tay điêu luyện của ông, một bông hồng dần hiện .

Ngay khi bông hoa gần thành, một giọng trầm ấm bất ngờ vang lên phía cô:

“Chị ?”

Nguyên Dao giật b.ắ.n , theo phản xạ .

Kỷ Ngộ đó, ánh mắt bình thản, giọng tự nhiên hỏi:

“Chị đang mua kẹo kéo ?”

Nguyên Dao: “...”

Cô còn kịp gì thì thợ đưa bông hoa chỉnh cho cô:

“Cô gái, hoa của cháu đây.”

Nguyên Dao: “...”

Cô chạm ánh mắt của Kỷ Ngộ, do dự nhận lấy bông hoa.

Không , một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô.

Cô lập tức giơ bông hoa lên mặt , cố tỏ tự nhiên, :

“À, thật là… thể mấy đứa trong nhóm sẽ thích. Cậu ?”

 

Loading...