Lịch trình hôm nay chủ yếu là đưa cả nhóm tham quan bộ khu du lịch.
Vì năm Nguyên Dao cũng tham gia dự án thực tế , nên giáo viên giao nhiệm vụ liên hệ hướng dẫn viên cho cô.
Nguyên Dao việc nhanh. Trước khi xuất phát, cô đặt lịch hẹn với hướng dẫn viên xong xuôi.
Sau đó, cô lấy điện thoại trong máy và gọi.
Hướng dẫn viên là một thanh niên địa phương. Tuy giọng pha chất giọng vùng miền, nhưng trong lúc trò chuyện, cô thể cảm nhận sự nhiệt tình của .
Sau khi thống nhất thời gian xuất phát, Nguyên Dao yên tâm ngủ.
Sáng hôm
Khi vẫn đang ăn sáng, Nguyên Dao nhận cuộc gọi từ hướng dẫn viên. Cô ngoài gặp .
như cô nghĩ, trông hoạt bát và năng động. Vì sống ở vùng núi cao nên da ngăm đen, nhưng điều đó lu mờ vẻ điển trai của .
Vừa thấy Nguyên Dao, ánh mắt sáng lên, nở nụ tươi để lộ hàm răng trắng:
“Cô là liên hệ với hôm qua đúng ?”
Nguyên Dao gật đầu:
“Chào , cứ gọi là Nguyên Dao.”
Anh đáp:
“ là Cảnh Minh, cô thể gọi là Đại Minh.”
Nói , lấy một quyển sách nhỏ đưa cho cô:
“Đây là lộ trình tham quan ở đây, cô thể xem qua để quyết định sẽ .”
Nguyên Dao cầm lấy, lật qua một lượt.
Vùng núi quá lớn, nếu chỉ tham quan đơn thuần thì một ngày là đủ.
Cô liền :
“Vậy cứ theo lộ trình phổ biến nhất mà .”
Cảnh Minh gật đầu đồng ý.
Khi trả quyển sách, Nguyên Dao chợt nhớ một chuyện.
Vì cả nhóm sẽ ở đây một thời gian, chắc chắn thể chỉ chơi mà còn thành một nhiệm vụ học tập.
Nghĩ , cô hỏi thêm:
“Bọn đến đây còn một bài tập . Lát nữa, thể giới thiệu thêm về các ngành nghề đặc trưng của vùng ? nhớ là ở đây nổi tiếng.”
Ngừng một chút, cô nhớ đến các đàn em của , bèn bổ sung:
“Nếu tiện, bọn cũng cơ hội phỏng vấn các nghệ nhân hái .”
Cảnh Minh ngạc nhiên, đó gãi đầu, :
“Giới thiệu về ngành nghề thì vấn đề gì, nhưng còn phỏng vấn thì khó. Ở đây, hầu hết dân đều phương ngữ, tiếng phổ thông chỉ vài câu đơn giản.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-145-y-tuong-khong-an-phan-10.html.]
Ý là: nếu khai thác thông tin sâu hơn, sẽ khó khăn.
Nguyên Dao khẽ nhíu mày.
là một vấn đề nan giải.
Thấy cô vẻ băn khoăn, Cảnh Minh cũng chút ái ngại.
Anh nghĩ một lát đề nghị:
“Nếu … thể giúp phiên dịch trong mấy ngày tới.”
Đôi mắt Nguyên Dao lập tức sáng lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
“Thật ? Anh giúp chứ?”
Ngày thường, cô ít khi , trông lạnh lùng và khó tiếp cận.
khi lên, cả gương mặt bừng sáng, rực rỡ đến mức thứ xung quanh cũng trở nên mờ nhạt.
Cùng lúc đó
Kỷ Ngộ ăn sáng xong bước ngoài, liền thấy cảnh tượng .
Anh dừng bước, ánh mắt dán chặt nụ hiếm hoi của cô.
đối diện với cô lúc , là một đàn ông xa lạ.
Còn đàn ông đó, gương mặt đỏ bừng lên thấy rõ.
Đáy mắt Kỷ Ngộ thoáng trầm xuống.
Sau đó, tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Nguyên Dao.
“Sư tỷ.”
Giọng trầm ấm vang lên.
Nguyên Dao ngẩn , :
“Kỷ Ngộ?”
Cô liếc lưng , thấy chỉ , liền ngạc nhiên hỏi:
“Cậu ăn xong ?”
Kỷ Ngộ gật đầu, đó đưa cho cô một chai nước khoáng:
“Sư tỷ, chị mang nước theo, lát nữa thể sẽ khát.”
Nguyên Dao xong, lập tức cảm động sự chu đáo của .
Cô nhận lấy chai nước, mỉm :
“Ừm, cảm ơn .”
Kỷ Ngộ khẽ cong môi.