Hoa Hoa bật :
“Sao hỏi thẳng ?”
Nguyên Dao: “...”
Cô mở miệng nổi.
kịp băn khoăn quá lâu, Kỷ Ngộ chợt lên tiếng, vẻ như nhớ điều gì đó:
“Chị gọi món ?”
Nguyên Dao: “...”
Cô nhẹ nhàng ho khẽ một tiếng, ngại ngùng gật đầu.
Kỷ Ngộ liền đóng thực đơn , sang nhân viên phục vụ:
“Vậy gọi những món .”
Khi nhân viên phục vụ rời , Kỷ Ngộ liếc cô gái mặt đang cúi đầu uống nước, mặt đỏ. Khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng gì thêm mà chuyển chủ đề một cách tự nhiên:
“Năm ngoái chị cũng đến đây thực tập dự án ?”
Nghe hỏi, Nguyên Dao lập tức quên luôn chuyện , gật đầu xác nhận.
Thấy , Kỷ Ngộ khẽ:
“Vậy chắc chị quen thuộc nơi lắm nhỉ?”
Nguyên Dao hồi tưởng hành trình năm ngoái, tiếp tục gật đầu.
Kỷ Ngộ suy nghĩ một chút, dường như chút do dự, hỏi:
“Vậy nếu chỗ nào hiểu, thể nhờ chị giúp ?”
Nguyên Dao , bỗng nhiên cảm giác trách nhiệm trỗi dậy.
Cô chút do dự gật đầu:
“Tất nhiên .”
Đôi mắt Kỷ Ngộ thoáng sáng lên.
Thấy vẻ vui, Nguyên Dao suy nghĩ một chút bổ sung:
“Nếu bạn học của gặp khó khăn, cũng thể tìm chị giúp đỡ.”
“...”
Nụ trong mắt Kỷ Ngộ thu .
Anh cầm ly nước lên, uống một ngụm mới tiếp tục mỉm :
“Cảm ơn chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-143-y-tuong-khong-an-phan-8.html.]
Một lát , nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Vừa thấy đĩa thịt kho tàu, mắt Nguyên Dao lập tức sáng rỡ.
Cô đờ đẫn chằm chằm món ăn hấp dẫn đó.
Chưa kịp gì, Kỷ Ngộ chủ động gọi thêm hai bát cơm.
Nguyên Dao cảm động đến . Sao một sư chu đáo thế chứ!
Lúc ăn, Kỷ Ngộ dường như hiểu cô.
Anh chỉ ăn hai miếng thịt kho tàu, động đũa nữa.
Khi Nguyên Dao hỏi, còn ngượng ngùng:
“ chỉ nếm thử thôi, lãng phí.”
Nguyên Dao lập tức trấn an :
“Không , sẽ để món lãng phí .”
Thế là cuối cùng, bữa ăn biến thành cảnh cô cắm đầu ăn, còn Kỷ Ngộ thì đối diện, mỉm cô.
Đến khi Nguyên Dao vất vả ăn xong cả đĩa thịt kho tàu, cô mới phát hiện Kỷ Ngộ thanh toán lúc nào .
Cô lập tức thấy ngại.
Kỷ Ngộ khi trả tiền, thấy cô vẻ gì đó nhưng thôi, liền :
“Chị đừng để tâm.”
Nguyên Dao buột miệng phản bác:
“Sao mà ! Rõ ràng sẽ mời .”
Kỷ Ngộ sững , đó suy nghĩ một lát đề nghị:
“Nếu chị thấy ngại, mời ăn một bữa khác?”
Nguyên Dao suy nghĩ gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô âm thầm quyết tâm: Lần nhất định gọi món xong là thanh toán ngay!
Khi hai ký túc xá, về gần hết.
Một sinh viên đang ngoài sảnh trò chuyện.
Thấy Nguyên Dao và Kỷ Ngộ cùng trở về, ai nấy đều sững sờ.
Dù gì, cả hai cũng xem là nhân vật nổi bật trong trường.
Tuy nhiên, vì vẻ mặt của họ quá tự nhiên, chút gì bất thường, nên cũng nghĩ nhiều. Họ chỉ và chào hỏi Nguyên Dao như bình thường.