Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 142: Ý Tưởng Không An Phận (7)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:00:33
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giấc ngủ kéo dài như Nguyên Dao tưởng tượng.

Cô cứ nghĩ sẽ ngủ một mạch đến sáng hôm , nhưng thực tế là hai tiếng cơn đói đ.á.n.h thức.

Bật đèn lên, cô giường ngẩn một lúc, đó đành chấp nhận phận, bò dậy đồ.

Thay quần áo xong, cô chỉ cầm theo điện thoại và thẻ phòng rời .

Giờ chắc vẫn về, cô đành tự tìm chỗ nào đó ăn tạm.

Thế nhưng, khi đến quầy lễ tân, cô chợt dừng bước, ánh mắt dừng ở bóng dáng cách đó xa.

Kỷ Ngộ đang một chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, tay còn xoay xoay thẻ phòng. Anh ngoài, đang suy nghĩ gì.

Nguyên Dao chần chừ giây lát, quyết định tiến gần, gọi một tiếng.

Nghe thấy giọng cô, Kỷ Ngộ thoáng ngẩn , đó đầu cô, chậm rãi chớp mắt.

Thấy vẻ thất thần, Nguyên Dao nhíu mày, hỏi:

“Cậu ăn tối ?”

Kỷ Ngộ lúc mới dường như hồn.

Anh im lặng một lúc khẽ gật đầu, giải thích:

“Không thấy đói lắm.”

Nguyên Dao nhịn mà nhắc:

“Vậy ? Bữa tối vẫn ăn chứ.”

Giọng Kỷ Ngộ nhàn nhạt:

“Chị cũng ăn .”

Nguyên Dao sững , lúc mới nhớ lý do rời giường.

Mặt cô đỏ lên, cảm thấy bản chẳng tư cách gì để khuyên khác.

cô nhớ trưa nay ăn nhiều lắm, giờ bỏ bữa tối, chắc chắn chịu nổi đến sáng mai.

Vì thế, cô hỏi:

đang định ăn, cùng ?”

Kỷ Ngộ dừng một chút.

Nguyên Dao chắc đồng ý , liền mở điện thoại tra một lúc :

“Gần đây mấy quán ăn, cũng xa lắm.”

Nghe , Kỷ Ngộ cuối cùng cũng gật đầu, lên.

Nguyên Dao thở phào nhẹ nhõm, đó cùng ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-142-y-tuong-khong-an-phan-7.html.]

Khu vực là một điểm du lịch khá nổi tiếng, vì các dịch vụ ăn uống cũng phát triển.

như Nguyên Dao , đầy 500 mét, họ thấy một dãy quán ăn nhỏ.

quanh một lượt, tùy ý chỉ một quán mì hỏi:

“Ăn mì ?”

Kỷ Ngộ trả lời ngay mà về một quán cơm gần đó.

Nguyên Dao theo ánh mắt , lập tức hiểu :

“Cậu ăn ở đó?”

Kỷ Ngộ gật đầu.

Cô liền :

“Cũng , qua đó .”

Hai quán cơm, tìm một góc yên tĩnh xuống.

Không , Nguyên Dao bỗng thấy chút trách nhiệm, liền đưa thực đơn cho Kỷ Ngộ, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:

“Muốn ăn gì thì cứ gọi , mời.”

Kỷ Ngộ cô nhưng gì, cũng nhận lấy thực đơn.

Nguyên Dao chớp mắt, nghiêng đầu, gọi một tiếng:

“Kỷ Ngộ?”

Lúc mới cúi mắt xuống, cầm lấy thực đơn:

“Cảm ơn chị.”

Nguyên Dao bật :

“Đừng khách sáo với .”

Kỷ Ngộ lật xem thực đơn, chọn đại một món ăn và một món canh, đó bỗng dừng ở một món nào đó.

Ngay lúc Nguyên Dao còn đang thắc mắc, ngẩng lên, với nhân viên phục vụ:

“Thêm một phần thịt kho tàu.”

Nguyên Dao sững sờ.

Cô vô thức nhớ giấc mơ lúc ban ngày máy bay.

Tim cô khẽ đập nhanh hơn, thấp thỏm hỏi Hoa Hoa trong đầu:

“Anh sẽ thấy lúc mớ chứ?”

 

Loading...