Thôi Nguyên Châu để ý đến biểu cảm khác thường của Kỷ Ngộ, chỉ càng thêm tiếc nuối:
“Cô bảo gọi điện cho . Sớm nhận lời tìm cách liên lạc với !”
Kỷ Ngộ im lặng một lúc.
Anh khẽ cúi mắt, dãy lịch sử trò chuyện của , cuối cùng cũng nhấn lưu danh bạ.
Trong khi Thôi Nguyên Châu còn đang tiếc nuối đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, một câu nhẹ nhàng vang lên bên tai :
“Báo cáo nghiên cứu, giảm cho một nửa.”
Thôi Nguyên Châu sững , ngay lập tức quên sạch chuyện nữ thần nhờ vả, tròn mắt Kỷ Ngộ với vẻ thể tin nổi.
Kỷ Ngộ thấy trông như gặp quỷ, giọng vẫn bình thản:
“Sao ? Muốn nhiều hơn ?”
Thôi Nguyên Châu: “...”
Cậu lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nịnh nọt:
“ ngay là nỡ đối xử tàn nhẫn với mà!”
Kỷ Ngộ gì thêm.
Khi đến nơi, trời tối.
Nguyên Dao cùng các giảng viên sắp xếp cho tất cả sinh viên ở nhà dân, thu thập thẻ căn cước của họ để thủ tục nhận phòng.
Xong xuôi, cô dựa danh sách đăng ký để gọi tên từng .
Sinh viên nào gọi sẽ đến lấy thẻ căn cước và chìa khóa phòng, thể về phòng nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, danh sách gần như điểm danh xong.
Nhìn hai chiếc thẻ còn trong tay, cô lên tiếng gọi:
“Kỷ Ngộ, Thôi Nguyên Châu.”
Thôi Nguyên Châu đang dựa cửa, chờ phát phòng, thì lộ vẻ mơ màng:
“Sư tỷ gọi tên dễ chịu ghê.”
Kỷ Ngộ liếc một cái lơ , trực tiếp bước về phía Nguyên Dao.
Thôi Nguyên Châu sững , vô thức rùng , xoa xoa gáy đầy khó hiểu.
Sao tự nhiên thấy lạnh lạnh nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-141-y-tuong-khong-an-phan-6.html.]
Cậu ngoài trời.
Chắc do ban đêm núi nhiệt độ giảm thôi.
Nghĩ , co vai , nhanh chóng theo hướng Nguyên Dao.
Không ngờ, khi đến nơi, liền thấy vị đại thần lạnh lùng của khoa tài chính, khi nhận thẻ phòng từ tay nữ thần, dùng giọng cực kỳ ngoan ngoãn mà :
“Cảm ơn chị.”
Nguyên Dao khẽ :
“Không gì.”
Thôi Nguyên Châu ngay lập tức trợn mắt như thấy ma.
Chờ đến khi Nguyên Dao rời , mới tiến đến mặt Kỷ Ngộ, từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét, kinh ngạc hỏi:
“Ngộ ca... nhập ?”
Kỷ Ngộ lạnh, ném thẻ phòng cho lệnh:
“Đi dọn hành lý.”
Thôi Nguyên Châu: “...”
Bên đang xảy chuyện gì, Nguyên Dao .
Sau khi sắp xếp xong việc, cô cũng thủ tục nhận phòng cho , trở về phòng.
Vì cô tham gia cùng nên các phòng khác đều đủ , các thầy cô quyết định bố trí cho cô một phòng riêng.
Điều khiến Nguyên Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cả ngày bận rộn, thật sự quá mệt.
Cô đặt hành lý xuống, lập tức đồ ngủ nhảy lên giường, lăn một vòng, thoải mái thốt lên:
“ là gì sướng bằng giường!”
chỉ nửa tiếng nữa là đến giờ ăn tối.
Cô thực sự lười ngoài.
Nghĩ , Nguyên Dao lấy điện thoại nhắn tin cho thầy Trịnh, báo rằng tối nay ăn, nhờ thầy cứ dẫn các đàn em mà cần chờ.
Sau khi nhận tin nhắn xác nhận, cô yên tâm đặt điện thoại xuống, tắt đèn, cuộn chăn nhanh chóng chìm giấc ngủ.