Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 139: Ý Tưởng Không An Phận (4)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:00:30
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Ngộ xuống ghế.

Loa máy bay vang lên âm thanh thông báo.

Các tiếp viên hàng lối , thực hiện kiểm tra cuối cùng trong khoang và nhắc nhở hành khách chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Nguyên Dao cất điện thoại, ngoài cửa sổ, thầm than thở với Hoa Hoa trong đầu:

“Giữ hình tượng lạnh lùng khó thật đấy! Mặt sắp cứng luôn …”

Hoa Hoa khúc khích:

“Vậy thì đừng cố giữ nữa!”

Nguyên Dao khẽ thở dài.

Sau mấy tiếng thích nghi, cô dần hiểu tại "nguyên chủ" tính cách như .

Chỉ mới chờ máy bay một lúc mà mấy nam sinh vô thức về phía cô.

chỉ cần cô lạnh lùng , bọn họ lập tức dời mắt, ai dám lâu hơn.

Nguyên Dao chạm mặt , trong lòng cảm thán:

“Xinh quá cũng là một vấn đề nhỉ…”

Hoa Hoa bật :

“Được lợi còn khoe mẽ!”

Nguyên Dao còn tâm trạng đùa nữa.

Mới sáng mà cô thấy mệt, chỉ ngủ một giấc lấy tinh thần để còn đối phó với chuyện buổi chiều.

Vì thế, ngay khi máy bay cất cánh, cô tựa ghế, nhắm mắt ngủ say.

Giữa cơn mơ màng, cô ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.

Hình như là mùi cơm và thịt…

Cùng lúc đó, một giọng vang lên bên tai:

“Muốn ăn gì?”

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Nguyên Dao theo phản xạ lẩm bẩm:

“Thịt kho tàu.”

“…”

Âm thanh bên cạnh bỗng dưng im bặt.

Ngay lúc đó, một giọng nam khác vang lên, rõ ràng và dễ hơn:

“Dậy , đến giờ ăn trưa .”

Nguyên Dao lập tức bừng tỉnh.

Phản xạ đầu tiên là sang Kỷ Ngộ.

Cậu đang cô, nhưng ánh mắt cảm xúc gì đặc biệt. Có vẻ như… thấy lời cô lẩm bẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-139-y-tuong-khong-an-phan-4.html.]

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc , cô mới tiếp viên hàng đang ghế.

Người tiếp viên chút lúng túng, nhưng nhanh lấy nụ chuyên nghiệp, dịu dàng hỏi :

“Chị ơi, hôm nay cơm bò sốt tiêu đen và mì gà trộn, chị dùng món nào ạ?”

Nguyên Dao: “…”

Hóa là ảo giác

ngượng, khẽ :

“Cơm bò sốt tiêu đen, cảm ơn.”

Tiếp viên hàng nhẹ, lấy một suất cơm hộp đưa cho cô, sang hỏi Kỷ Ngộ:

“Anh dùng món gì ạ?”

Kỷ Ngộ dừng một chút, giọng điềm tĩnh:

“Giống cô .”

Tiếp viên gật đầu, đưa một phần cơm bò nữa cho tiếp tục đẩy xe .

Trong hộp cơm ngoài món chính còn một phần pudding caramel nhỏ.

Ăn xong bữa trưa, Nguyên Dao mở hộp pudding, dùng thìa xúc một miếng cho miệng.

Vị ngọt béo tan đầu lưỡi, hương caramel hòa quyện khiến cô lập tức sáng mắt.

Cô xúc thêm một thìa, nhanh chóng ăn hết.

Sau đó, cô l.i.ế.m môi, cảm thấy vẫn thỏa mãn, liền cầm vỏ hộp lên xem.

“Ghi nhớ nhãn hiệu , lát tìm mua thêm ít mang về.”

lúc đó, một hộp pudding đụng đến đưa đến mặt cô.

Nguyên Dao ngẩng lên, ánh mắt chạm Kỷ Ngộ.

Cậu cô, khuôn mặt biểu cảm gì đặc biệt, giọng điệu tự nhiên:

thích đồ ngọt. Chị thể giúp xử lý nó ?”

“…”

Nguyên Dao chằm chằm hộp pudding, trong lòng đấu tranh dữ dội.

Cuối cùng, cô vẫn cưỡng sức hấp dẫn của nó.

Vì thế, cô vẻ khó xử, nhận lấy pudding, nghiêm túc gật đầu:

“Lãng phí là .”

Nói xong, cô xoay , bắt đầu mở hộp pudding .

Kỷ Ngộ gương mặt nghiêng thanh tú của cô, khóe môi khẽ cong lên một chút.

 

Loading...