Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 119: Tôi Thật Lòng Với Em (34)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 10:49:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trở về nhà cũ của nhà họ Từ, đầu tiên gặp ông bà ngoại mà cô chỉ nhớ qua ký ức, Nguyên Dao cuối cùng cũng hiểu tại mỗi Từ Anh Tài quan tâm đến cô khoa trương như .

Bị ông bà vây quanh gọi “bé ngoan” cả chục , cuối cùng Nguyên Dao nhịn mà ngắt lời:

“Ông bà ngoại ơi, con lên phòng ngủ một lát, máy bay lâu quá, mệt quá .”

Bà ngoại vội vàng :

“Ôi chao! Được ! Bé ngoan mau nghỉ ngơi ! Dạo chắc con vất vả lắm! Chờ cả của con về, bà nhất định mắng cho một trận!”

Nguyên Dao: “...”

Cô tưởng tượng cảnh Từ Anh Tài mắng đến mức sụt sịt nước mũi, lập tức bất đắc dĩ :

“Bà ơi, cả chăm sóc con lắm mà.”

Ông ngoại nãy giờ im lặng bỗng dựng thẳng mày, hừ lạnh:

“Chăm sóc ? Chăm sóc kiểu gì mà để con tự kéo hành lý về? Bỏ một ngày phim đưa cháu gái về thì nào?”

Nguyên Dao: “...”

Bà ngoại thấy cô vẻ mệt, vội ngăn ông :

“Thôi nào! Bé ngoan nghỉ ngơi, ông đừng cằn nhằn nữa!”

Ông ngoại hừ một tiếng, nhưng gì thêm.

Cuối cùng, ánh mắt quan tâm đầy nóng bỏng của hai ông bà, Nguyên Dao cũng về phòng nghỉ ngơi.

---

Đến chiều, khi cô thức dậy, chợt phát hiện hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều từ Tạ Dung.

Nguyên Dao sững sờ một chút, lúc mới nhớ từ lúc về đến nhà, vì bận tiếp chuyện ông bà mà quên mất gọi điện báo bình an cho .

Cô lập tức thấy chột , lăn qua lăn một lúc mới gọi .

Điện thoại đổ chuông bắt máy ngay.

bên im lặng, chỉ tiếng thở nhè nhẹ truyền đến tai cô.

Nguyên Dao dè dặt gọi:

“Tạ Dung?”

Một lúc lâu , đầu dây bên mới truyền đến một tiếng đáp nhàn nhạt:

“Ừ.”

Nguyên Dao lập tức nhận :

“Xin , trưa nay em về đến nơi nhưng quên gọi cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-119-toi-that-long-voi-em-34.html.]

Anh gì.

Cô suy nghĩ một chút, nhẹ giọng :

“Nếu giận thì cứ với em, đừng để trong lòng, như sẽ khó chịu.”

“...”

Tạ Dung im lặng vài giây, cảm giác như cơn giận của một cú đ.ấ.m bông gòn—mềm nhũn chút lực sát thương nào.

Anh bóp nhẹ giữa mày, bất đắc dĩ buồn :

“Em cũng khó chịu ?”

Nguyên Dao c.ắ.n môi, ngoan ngoãn nhận :

“Xin mà, em sai .”

Tạ Dung im lặng thêm vài giây, thở dài:

“Thôi, miễn là em bình an là .”

May mà chiều nay hỏi thăm Từ Anh Tài, nếu bây giờ chắc cửa nhà cô .

Nghĩ , dặn dò:

“Sau , cũng báo cho , ?”

Nguyên Dao vội vàng gật đầu, giọng ngoan ngoãn:

“Biết ! Em nhớ !”

Hai chuyện thêm vài câu, Nguyên Dao đồng hồ, gần 6 giờ.

Cô nhanh chóng nhắc :

“Anh mau ăn tối ! Đừng để đói mà phim nổi đấy!”

Tạ Dung khẽ đáp:

“Ừ, em cũng ăn .”

Nguyên Dao “Dạ”, đó cúp máy.

---

Sau khi quần áo xuống lầu, cô phát hiện trong phòng khách thêm một .

Người đó đang sofa trò chuyện với ông bà ngoại, thấy cô xuống, liền mỉm hiền hòa:

“Dao Dao về .”

Nguyên Dao lập tức tít mắt:

“Cậu út!”

Loading...