Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 115: Tôi Thật Lòng Với Em (30)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 10:49:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Hứa Chấn lóe lên vẻ hung ác.

Không đợi Lục Nghiệp bóp cò, túm lấy Lục Di, dí s.ú.n.g thái dương cô, giọng lạnh băng:

“Thả ! Nếu , g.i.ế.c cô ngay lập tức!”

Lục Nghiệp dừng tay.

Lục Di nhắm mắt , nước mắt lăn dài má. Trong lòng cô lạnh lẽo, nhưng chẳng mấy ngạc nhiên.

Hai bên giằng co căng thẳng.

Hứa Chấn liếc Lục Di, thấy cô im lặng, vội vàng ghé sát tai cô, gằn giọng thúc giục:

“Tiểu Di, mau ! Bảo trai em thả chúng ! Hay là em c.h.ế.t thật?”

Nghe , cô tuyệt vọng.

Cô mở mắt, hít một sâu, cố kìm nước mắt, chậm rãi :

“Được.”

Hứa Chấn còn kịp vui mừng thì mắt bỗng trừng lớn.

Một con d.a.o găm từ tay Lục Di đ.â.m thẳng bụng .

Hứa Chấn loạng choạng lùi , tay cầm s.ú.n.g cũng nới lỏng.

Lục Di để kịp phản ứng, rút d.a.o , chần chừ đ.â.m mạnh tim một nữa.

Máu chảy xuống từ khóe môi Hứa Chấn.

Hắn khuỵu xuống, ngẩng đầu cô gái mặt—vẫn gương mặt đó, nhưng nay vô cảm đến đáng sợ.

Giọng run rẩy, tuyệt vọng:

“Tại …”

Lục Di trả lời. Chỉ đôi mắt cô đỏ hoe.

Mãi đến khi Hứa Chấn ngã xuống, còn thở, nước mắt cô mới vỡ òa. Cô che miệng, từ từ xổm xuống, cả run rẩy.

Lục Nghiệp cảnh tượng mắt, từ từ hạ s.ú.n.g xuống, thu nó về bên hông.

Anh bước đến, dừng cách cô một mét, giọng trầm :

“Tiểu Di, về với .”

Lục Di thở dốc, đáp.

Lục Nghiệp chờ một lúc, nhíu mày nhận gì đó đúng.

Anh bước nhanh về phía cô, nắm lấy cánh tay, định kéo cô dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-115-toi-that-long-voi-em-30.html.]

ngay lúc đó, sững .

Con d.a.o găm từng cắm n.g.ự.c Hứa Chấn—

Giờ đây đang cắm thẳng tim cô.

Đồng tử Lục Nghiệp co rút .

Không kịp suy nghĩ, lập tức bế cô lên, chạy thẳng về phía xe.

Lục Di mở mắt mơ màng , giọng yếu ớt:

“Anh… kịp nữa .”

Lục Nghiệp siết chặt tay, quát lớn:

“Đừng linh tinh! Anh sẽ đưa em đến bệnh viện! Em cố lên!”

Lục Di vẻ mặt căng thẳng và bất an của , khẽ rũ mắt, im lặng.

Cho đến khi chạy gần đến xe, cô mới gọi nữa.

Cô ngước , ánh mắt mờ nhòe, môi nở một nụ yếu ớt:

“Anh… em phản bội … nhưng…”

Cô cố gắng hít một , giọng run rẩy:

“… nhưng em ở bên .”

Lời dứt, mắt cô nhắm .

Lục Nghiệp khựng .

Anh cúi đầu, bàn tay run run đặt lên gương mặt nhợt nhạt của cô.

nhắm mắt, khóe môi còn vương vết m.á.u đỏ tươi, nhưng gương mặt yên bình đến lạ.

Lục Nghiệp lắc đầu, giọng nghẹn :

“Không…”

Anh từ từ quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy vuốt ve gương mặt cô. Giọng tràn đầy tuyệt vọng, khẩn cầu:

“Không… đừng bỏ , Tiểu Di… đừng bỏ …”

chẳng còn ai đáp .

Chỉ còn giọng của vang vọng trong con hẻm nhỏ, dần tan màn đêm tĩnh mịch.

Người con gái … cuối cùng cũng rời khỏi thế giới của .

Loading...