Màn đêm buông xuống.
Nguyên Dao và Phương Tiêu Tần trong một con hẻm nhỏ, xung quanh là các nhân viên đang thiện bối cảnh cuối cùng.
Cô đưa mắt quanh, nhưng thấy Tạ Dung .
Vừa , đạo diễn Từ Anh Tài rằng để tăng cảm giác căng thẳng và chân thực cho cảnh , họ sẽ tiết lộ hướng mà nhân vật Lục Nghiệp (do Tạ Dung thủ vai) sẽ xuất hiện.
Nghĩa là bây giờ, cũng đang chuẩn ở đó.
Nguyên Dao nhắm mắt, cố gắng xóa bỏ tạp niệm trong đầu, tập trung nhân vật Lục Di.
—
Lục Di giúp Hứa Chấn trốn khỏi nhà giam.
Anh kéo cô chạy qua những con hẻm nhỏ, hướng về phía bến cảng.
Lục Di thở dốc quan sát, cảm thấy kỳ lạ khi Hứa Chấn—dù bản đồ— quen thuộc từng ngóc ngách của thành phố Thiếu Dương.
Không chạy bao xa, Lục Di bỗng thấy choáng váng, loạng choạng vô tình nắm lấy vạt áo khoác của Hứa Chấn, ngã xuống đất.
Anh lập tức dừng , xuống hỏi:
“Sao ? Em còn chạy tiếp ?”
Trong khoảnh khắc cúi , ánh mắt Lục Di vô thức lướt qua lớp áo khoác xốc lên của , và cô thấy một huy hiệu bí mật.
Trái tim cô lập tức lạnh toát.
Hứa Chấn thấy cô im lặng, liền sốt ruột quanh, cố gắng giữ bình tĩnh :
“Hay là… em về . Dù em thả , trai em cũng sẽ trách em . Em vẫn thể sống cuộc đời tiểu thư giàu , cần theo chịu khổ nữa.”
“Không!”
Lục Di như kích thích, cô nhào đến ôm chặt lấy , nức nở lắc đầu:
“Em về! A Chấn, đừng bỏ rơi em!”
Hứa Chấn cau mày, định gì đó, nhưng đúng lúc —
Xung quanh bỗng vang lên tiếng bước chân.
Anh lập tức cảnh giác, dậy quan sát tình hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-114-toi-that-long-voi-em-29.html.]
Chỉ trong chớp mắt, mặt họ xuất hiện một đội quân huấn luyện bài bản, s.ú.n.g lên nòng, đồng loạt chĩa về phía Hứa Chấn.
Tim trầm xuống. Không kịp để ý đến Lục Di, định bỏ chạy về phía con hẻm lưng.
ngay khi mới chạy vài bước, đầu hẻm bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô.
Vài giây , một chiếc xe quân đội dừng ngay đầu ngõ, đèn pha rọi thẳng .
Hứa Chấn theo bản năng đưa tay lên che ánh sáng chói lóa, đồng tử co rút .
Trong luồng sáng , một bóng cao lớn bước xuống xe.
Anh mặc quân phục, đôi giày da gõ từng nhịp lên nền đất khi tiến về phía Hứa Chấn, mang theo sát khí lạnh lẽo.
Giống như một vị Tu La lấy mạng .
—
Lục Di chống tay lên tường, run rẩy dậy, giọng nghẹn ngào:
“Anh…”
Lục Nghiệp thấy tiếng cô, bước chân khựng .
Ánh mắt dừng cô—một ánh mắt lạnh lẽo từng .
Lục Di run rẩy, tự chủ mà im bặt.
Lục Nghiệp cô, giọng trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự cảnh cáo:
“Tiểu Di, nếu bây giờ em về, sẽ bỏ qua chuyện và tha thứ cho sự bồng bột của em. Còn nếu …”
Nước mắt lăn dài gương mặt Lục Di.
Cô tuyệt vọng , lắc đầu:
“Không… em về .”
Nhìn bộ dạng cố chấp của cô, Lục Nghiệp thêm một lời.
Anh dời ánh mắt sang Hứa Chấn, vẫn đang đó với gương mặt căng thẳng.
Chậm rãi, Lục Nghiệp giơ s.ú.n.g lên—
Họng s.ú.n.g chĩa thẳng trán Hứa Chấn.