Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 112: Tôi Thật Lòng Với Em (27)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 10:49:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Dung thoát khỏi hot search, mở giao diện chỉnh sửa bài đăng Weibo của .

kịp gõ mấy chữ, Tào Phong nhanh tay giữ , ngăn :

“Đừng nóng vội! Trong tình huống , nhất là để Dư Quả lên tiếng rõ. gọi cho quản lý của cô . Nếu bây giờ phát biểu, chuyện chỉ càng rối hơn thôi.”

Tạ Dung trầm ngâm một lúc.

Anh rõ cách xử lý nhất là gì.

lúc đó, một nhân viên trong đoàn phấn khích reo lên:

“Dư Quả trả lời !”

Từ Anh Tài thấy, lập tức cầm điện thoại lên xem, thở phào nhẹ nhõm.

> @Dư Quả: “ tự tập luyện dây khi huấn luyện viên mặt nên thương. Chuyện liên quan gì đến Nguyên Dao, đừng tùy tiện bôi nhọ cô .”

Bên còn kèm theo một đoạn video ghi cảnh cô ngã.

Lần , bình luận nổ tung.

Rất nhiều vội vàng xin Nguyên Dao.

vì cô tài khoản Weibo, họ chỉ thể chủ đề hot search ban đầu để đăng lời xin .

, vẫn một cứng đầu cho rằng, dù cô liên quan đến chuyện , thì cũng đổi "bản chất" của cô trong mắt họ.

dù thế nào nữa, vụ tấn công mạng cũng coi như khép .

Lúc , Nguyên Dao đang mặc áo ngủ, ôm gối cuộn tròn giường xem phim.

Cô xem đến đoạn cao trào thì chuông cửa bỗng vang lên liên tục.

Nguyên Dao ngẩn , theo phản xạ đồng hồ.

Đã 10 giờ tối.

ngạc nhiên, ai đến tìm muộn như .

ngoài cửa vẻ kiên nhẫn, dường như nhất định đợi cô mở cửa mới thôi.

Chuông cửa ngừng một lát vang lên.

Không còn cách nào khác, Nguyên Dao đành rời giường, đến qua mắt mèo.

Ngay đó, cô càng bất ngờ hơn.

Mở cửa , cô ngạc nhiên mặt:

“Tạ Dung? Muộn thế , đến đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-112-toi-that-long-voi-em-27.html.]

Tạ Dung cô, ánh mắt trầm tĩnh, quan sát tỉ mỉ.

Giờ phút , cô đang mặc bộ áo ngủ lông mềm màu trắng, mái tóc rối, nhưng gương mặt trắng trẻo hề chút đau buồn ấm ức nào.

Đôi mắt cô vẫn trong veo như khi, chẳng chút phiền muộn nào.

Tạ Dung im lặng một lúc lâu, chậm rãi , giọng rõ cảm xúc:

“Muốn gặp em, nên đến thôi.”

Nguyên Dao bất giác đỏ mặt.

Cô siết chặt góc áo, do dự giây lát hỏi:

“Anh… một lát ?”

Tạ Dung dừng một chút, đó gật đầu, bước phòng cô.

Nguyên Dao nhanh chóng đóng cửa .

ngay khoảnh khắc cánh cửa khép , cô bỗng nhớ gì đó, cả cứng đờ.

Cô chậm rãi đầu

Quả nhiên, ánh mắt Tạ Dung đang dừng chiếc ghế sofa, đó lướt qua bàn trang điểm… đến giường.

Trên đó chất đầy đồ ăn vặt.

Nguyên Dao: “…”

Chưa đợi gì, cô nhanh chóng chạy đến, vơ hết đống đồ ăn sofa nhét túi, đó chột lên tiếng:

“Tạ Dung, .”

Tạ Dung nhếch môi, nửa nửa cô.

Nguyên Dao mím môi, cố gắng chữa cháy:

“Em lấy hết để tiện ăn hơn thôi, ăn gì thì cứ lấy.”

Cho tiện mà.

Nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng, trong mắt Tạ Dung dần hiện lên ý .

Anh thở dài, bước tới xoa nhẹ đầu cô, giọng cưng chiều:

“Không , dọn cho em.”

Nguyên Dao: “…”

Mặt cô càng đỏ hơn.

Loading...