Nguyên Dao sững sờ, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, giọng chút run rẩy:
“Thầy Tạ… đang gì ?”
Tạ Dung khẽ , ánh mắt đầy ẩn ý:
“Không Dao Dao sẽ theo đuổi ? Sao bây giờ đổi ý?”
Nguyên Dao: “...”
Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ nụ bình tĩnh:
“ mà… chẳng thầy từ chối ?”
Tạ Dung híp mắt, giọng điệu mơ hồ:
“Vậy ? Sao nhớ nhỉ? từ chối em ?”
Nguyên Dao: “...”
Cô cố gắng nhớ . Hôm đó, chỉ rằng thích những lười biếng, vô trách nhiệm. thật là… từng thẳng rằng thích cô.
Chợt nhận điều , Nguyên Dao dở dở .
Cô c.ắ.n môi, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tình huống :
“ em theo đuổi thầy… mà thầy cũng thích kiểu như em !”
Tạ Dung cô, nụ môi vẫn giảm bớt chút nào:
“Nếu em … thì dù em nghiêm túc nữa, vẫn thích.”
“...”
Nguyên Dao c.h.ế.t lặng.
Không tiếp tục màn kịch mặt Dư Quả, Tạ Dung trực tiếp kéo cô khỏi phòng bệnh, đưa thẳng xuống tầng .
Ra khỏi bệnh viện, lập tức đưa cô lên xe.
Ngồi xe, Nguyên Dao cảm thấy gian xung quanh là thở của , khiến cô thấy chật chội vô cùng.
Cô nhích xa một chút.
dường như đoán , Tạ Dung nhẹ nhàng siết tay, kéo cô về chỗ cũ.
Cô mất thăng bằng, cả ngã lòng .
Tạ Dung tự nhiên ôm lấy vai cô, cúi xuống khuôn mặt cứng đờ vì sốc, giọng mang theo ý nhàn nhạt:
“Sao ? Tự nhiên nhào lòng ?”
Nguyên Dao: “...”
Cô run rẩy :
“Thầy… thầy thật sự là Tạ Dung ?”
Ai thể giải thích giúp cô, vì đàn ông lạnh lùng, nghiêm túc thể biến thành thế ?
Nghe câu hỏi của cô, Tạ Dung khẽ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-108-toi-that-long-voi-em-23.html.]
Anh liếc kính chiếu hậu trong xe.
Bắt gặp ánh mắt của , Tào Phong lập tức hiểu ý, nhanh chóng tấp xe lề, mở cửa bước xuống.
Mọi thứ diễn trơn tru đến mức khiến Nguyên Dao c.h.ế.t lặng theo.
Trong lòng cô bắt đầu hoảng loạn.
Ngay lúc , Tạ Dung chậm rãi nghiêng gần, giọng trầm thấp, mang theo chút ẩn ý:
“Xem gì đó để đổi hình tượng của trong lòng em .”
Nguyên Dao còn kịp hiểu ý , thì cằm nâng lên.
Môi chạm nhẹ khóe môi cô, từng chút, từng chút một dịch chuyển, chậm rãi cọ sát.
Cuối cùng, trực tiếp xâm chiếm, cuốn lấy thở của cô.
Giữa bầu khí mơ hồ, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ tất cả.
Nguyên Dao đột nhiên bừng tỉnh.
Cô vội vàng đẩy Tạ Dung .
Khi lùi , cô nhanh chóng lấy điện thoại từ túi và bấm máy.
Giọng Từ Anh Tài lập tức vang lên đầy lo lắng:
“Alo? Dao Dao? Con về ? Cậu gõ cửa mấy mà thấy cháu !”
Nguyên Dao: “...”
Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn chút khàn:
“Cậu, con sắp về .”
Nghe giọng cô chút khác lạ, Từ Anh Tài ngừng một chút, đó vội hỏi:
“Giọng con thế? Con ? Ai bắt nạt con hả?”
Nguyên Dao: “...”
Không , mà là c.ắ.n đau!
Cô còn kịp trả lời, thì một ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô.
Tạ Dung chạm giọt nước mắt kịp khô, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay khiến cô vô thức co .
Nguyên Dao hắng giọng, cố gắng giữ giọng bình thường:
“Không gì , chỉ là ăn đồ cay nên giọng khàn thôi. Cậu đừng lo.”
Từ Anh Tài vẫn cảm thấy gì đó sai sai, nhưng cuối cùng cũng chỉ thể tạm thời chấp nhận:
“Vậy khi về nhớ gọi cho nhé. Đi đường cẩn thận.”
Nguyên Dao lập tức đáp:
“Dạ, con .”