Nguyên Dao bên cạnh giường bệnh của Dư Quả, ánh mắt dừng lớp thạch cao quấn quanh chân cô , quan tâm hỏi:
“Chị Dư, bây giờ chị thấy ?”
Dư Quả thản nhiên đáp:
“Không gì nghiêm trọng cả. Mọi chỉ quá lên thôi.”
Nguyên Dao cau mày:
“ vẻ đau mà?”
Dư Quả cô gái mặt—vẻ ngoài mong manh, yếu đuối—im lặng một lúc mới hạ mắt chân , giọng điệu rõ cảm xúc:
“Nếu là cô, chắc chắn sẽ thấy đau, đúng ?”
Nguyên Dao thoáng khựng .
Dư Quả im lặng vài giây, đó bất ngờ :
“Cô ? Thật , ngưỡng mộ cô.”
Nguyên Dao sững sờ, tiếp theo chút ngạc nhiên:
“Tại chị ngưỡng mộ ? Chị giỏi như , còn chẳng gì cả.”
Dư Quả đôi mắt trong veo của cô, giọng nhẹ bẫng:
“Bất kể cô gì, gia đình và bạn bè của cô đều sẽ hết lòng ủng hộ, giúp em vượt qua trở ngại. Cô cần lo nghĩ, thậm chí nếu chẳng gì cả, cô vẫn thể sống một cuộc sống yên , đầy đủ.”
Nghe xong, Nguyên Dao nghiêng đầu, vẻ khó hiểu:
“… nếu chị đổi vị trí với , chị thấy vui ?”
Dư Quả sững .
Nguyên Dao cô , giọng đầy nghiêm túc:
“ tham vọng gì lớn lao, chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là đủ. chị thì như . So với việc nhận thứ khác mang đến, chị càng tự nỗ lực để đạt , đúng ?”
Dư Quả im lặng.
Một lúc lâu , cô khẽ thở dài, ánh mắt Nguyên Dao trở nên dịu dàng hơn:
“Bây giờ hiểu… vì thầy Tạ cái đặc biệt về cô.”
Nguyên Dao: “...”
Cô lập tức căng thẳng như gặp kẻ thù.
Vẻ mặt lo lắng, cô vội :
“ và thầy Tạ chẳng quan hệ gì cả! Chị đừng hiểu lầm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-107-toi-that-long-voi-em-22.html.]
Dư Quả hiểu tại Nguyên Dao phản ứng mạnh như mỗi khi nhắc đến Tạ Dung.
Dường như nào cô đến , Nguyên Dao cũng thái độ .
Thế nên, cô tò mò hỏi:
“Không cô tham gia đoàn phim là vì thầy Tạ ?”
Nguyên Dao mím môi, cuối cùng vẫn quyết định thật:
“Thật , từng nghĩ đến chuyện sẽ ở bên thầy .”
“Thầy Tạ?”
Dư Quả bỗng nhiên về phía Nguyên Dao, lên tiếng gọi.
Nguyên Dao giật , lập tức đầu .
Tạ Dung đang ở cửa phòng bệnh, tay đặt lên tay nắm cửa, ánh mắt dán chặt cô.
Sắc mặt lộ vui buồn, nhưng ánh mắt sâu thẳm cùng bầu khí lạnh lẽo quanh lên tất cả— đang tức giận.
Nguyên Dao biểu cảm của , hiểu trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cô chần chừ hỏi Hoa Hoa:
“Anh tức giận vì phiền thời gian riêng tư của và Dư Quả ?”
Hoa Hoa: “...”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, Hoa Hoa cạn lời:
“Tự lo cho bản .”
Nói xong, liền lặng lẽ offline.
Nguyên Dao thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Dung, trong lòng càng hoảng hốt.
Cô cố gắng trấn tĩnh, mỉm gượng gạo:
“Thầy Tạ đến . Vậy em phiền hai nữa, em đây.”
Nói xong, cô lập tức dậy rời .
ngay khi lướt qua , cổ tay cô bỗng nắm chặt.
Cơn đau khiến cô nhíu mày.
Tạ Dung cô nhăn mặt, ánh mắt hề đổi. Ngược , khóe môi còn bất ngờ cong lên, giọng chậm rãi, nhẹ nhàng:
“Dao Dao, em định bội bạc thế ?”