Sau khi trở về khách sạn, Từ Anh Tài suy nghĩ một lúc quyết định gửi tin nhắn nhóm chat, thông báo tất cả diễn viên đến phòng họp gấp.
Khi tập trung đầy đủ, đơn giản thông báo về việc Dư Quả thương, đó bất đắc dĩ :
“Lịch điều chỉnh . Đêm nay và các phó đạo diễn sẽ bàn bạc, ngày mai sẽ gửi lịch mới đến từng .”
Mọi đều tỏ thấu hiểu.
Sau khi ai nấy lượt rời , Tạ Dung—vẫn im lặng trong góc từ nãy—mới bước đến gần Từ Anh Tài, như vô tình hỏi:
“Đạo diễn Từ, hình như tiểu thư Nguyên Dao mặt?”
Từ Anh Tài lập tức đau đầu:
“ ! Dao Dao cùng đến bệnh viện thăm Dư Quả, đó cứ nhất quyết đòi ghé phố ăn vặt gần đó, chịu về cùng .”
Tạ Dung , gật nhẹ:
“Cô chừng mực, chắc vấn đề gì . Đạo diễn Từ đừng lo.”
Từ Anh Tài chỉ thể thở dài.
Sau khi rời khỏi phòng Từ Anh Tài, Tạ Dung lặng trong hành lang trống trải, suy nghĩ một chút, vì về phòng, thẳng đến thang máy, nhấn nút xuống tầng một.
---
Thực , Nguyên Dao hề đến phố ăn vặt như .
Cô đang ở một góc khuất gần phòng bệnh của Dư Quả.
Từ vị trí thể quan sát hành lang mà ai phát hiện. Nếu để ý kỹ, chắc chắn sẽ ai thấy cô.
Ban đầu, cô nghĩ rằng chỉ cần chờ một lúc là thể thấy Tạ Dung đến.
ngờ, gần hai tiếng trôi qua mà vẫn thấy bóng dáng .
Nguyên Dao bắt đầu tự hỏi: Chẳng lẽ Tạ Dung Dư Quả thương ?
Không thể nào.
Nam chính lúc nào cũng quan tâm đến nữ chính nhất ?
Không nhịn , cô hỏi Hoa Hoa:
“Thầy Tạ chắc là sẽ đến chứ?”
Hoa Hoa ho khẽ, giọng lúng túng:
“Ta cũng nữa.”
Nguyên Dao nghi ngờ:
“Không mi cốt truyện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-106-toi-that-long-voi-em-21.html.]
Hoa Hoa ậm ừ:
“À... chỉ nội dung đại khái, rõ chi tiết.”
Nguyên Dao: “...”
Cô bĩu môi chê bai:
“Vô dụng thật đấy.”
Hoa Hoa: “...”
Ngồi quá lâu đến mức chân tê rần, Nguyên Dao vẫn thấy Tạ Dung , trong lòng bắt đầu d.a.o động.
Dù thì dù cô chứng kiến , chuyện cũng sẽ tự diễn theo cách của nó. Vậy khi nào cô nên thôi hóng hớt chuyện ?
Nghĩ , cô dậy, chuẩn về.
khi , cô chần chừ một chút, nhẹ bước đến gần cửa phòng bệnh của Dư Quả, lén bên trong.
Dư Quả đang tựa lưng giường bệnh, cửa sổ, đang suy nghĩ điều gì.
Trong phòng chỉ cô , trông vẻ cô đơn.
Nguyên Dao khẽ thở dài, nghĩ thầm:
Có lẽ mạnh mẽ nào cũng như .
Càng ở cao, càng cảm thấy lạnh lẽo.
Giống như Tạ Dung .
Đôi khi bắt gặp một , cô cũng cảm thấy dường như cô đơn.
cả.
Sau , họ sẽ luôn đồng hành cùng .
Nghĩ đến đây, cô cũng để tâm nữa, xoay định rời .
bất ngờ, Dư Quả dường như thấy tiếng động, đột nhiên đầu .
Ánh mắt hai chạm ngay khi Nguyên Dao kịp tránh .
Cô sững sờ.
Dư Quả trong phòng cũng vẻ bất ngờ khi thấy cô vẫn còn ở đây.
Hai cứ thế vài giây đầy ngượng ngập, cuối cùng Dư Quả lên tiếng :
“Vào , đó gì?”
Nguyên Dao: “...”
Cô chút bất lực, đành mở cửa bước .