Trên đường đến bệnh viện, Nguyên Dao chợt nhớ điều gì đó.
Cô hỏi Hoa Hoa:
“Chút nữa thầy Tạ đến ?”
Hoa Hoa ngập ngừng:
“Chắc là .”
Nguyên Dao yên tâm.
Cô nghĩ Dư Quả thương thể sẽ khiến nam chính nhận cảm xúc thật của dành cho cô — chỉ là sự quan tâm đơn thuần mà trở thành tình yêu.
Nói cách khác, tối nay sẽ là bước tiến quan trọng trong chuyện tình cảm của họ.
Nguyên Dao tựa cằm cửa sổ xe, khóe môi nhếch lên, trong lòng suy nghĩ nên nán để chứng kiến .
Chắc hẳn hai họ sẽ ít khoảnh khắc rung động đây.
Nghĩ đến đây, cô bất giác chút mong chờ.
---
Tới bệnh viện, Từ Anh Tài hỏi y tá phòng của Dư Quả, dẫn Nguyên Dao đến đó.
Khi họ đến, trong phòng khá nhiều —hầu hết là nhân viên trong đoàn phim—ai cũng lo lắng khuyên nhủ điều gì đó.
Dư Quả giường bệnh, nét mặt bình thản, dường như ảnh hưởng bởi những lời an ủi xung quanh.
Khi Từ Anh Tài đẩy cửa bước , cô mới d.a.o động, cố gắng dậy:
“Đạo diễn Từ.”
Từ Anh Tài vội xua tay:
“Không , cứ nghỉ ngơi !”
Dư Quả đành , nhưng vẫn nhịn mà giải thích:
“ chỉ trật chân một chút thôi, nghiêm trọng .”
Từ Anh Tài sững , theo bản năng xuống chân cô, nơi bó bột.
Người quản lý của Dư Quả bất lực lên tiếng:
“Cô còn bảo là trật chân? Không bác sĩ gì ? Xương cẳng chân rạn nhỏ, cần thời gian hồi phục nghiêm túc đấy!”
Dư Quả vẫn cố chấp:
“Chỉ là vết rạn nhỏ thôi mà.”
Quản lý bực bội:
“Nhỏ cũng mất ít nhất mười ngày nửa tháng, cô còn định đóng phim ngay ngày mai ? Không thể nào!”
Dư Quả: “...”
Cô sang Từ Anh Tài.
Lúc , đạo diễn Từ cũng lấy tinh thần, vội trấn an:
“Không , Dư Quả. Cứ nghỉ ngơi cho , sẽ sắp xếp những cảnh khác .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-105-toi-that-long-voi-em-20.html.]
Dư Quả im lặng một lúc, khẽ thở dài:
“Xin đạo diễn Từ, sẽ sớm , để ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim .”
Từ Anh Tài xua tay:
“Không , sức khỏe quan trọng hơn. Cứ yên tâm dưỡng thương.”
Nghe , Dư Quả cũng tranh luận nữa.
Nguyên Dao cô , thầm gật đầu. là nữ chính, thể hy sinh vì sự nghiệp đến mức .
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Từ Anh Tài định rời .
Ra khỏi phòng bệnh một đoạn, thấy Nguyên Dao vẫn còn đó, do dự chịu rời.
Anh thắc mắc:
“Dao Dao, còn đó gì? Mau về thôi!”
Nguyên Dao giật , vội “” một tiếng chạy đến bên cạnh .
---
Đến cổng bệnh viện, cô chợt lên tiếng:
“Cậu, về . Lát nữa con tự về .”
Từ Anh Tài , trời tối, nhíu mày:
“Không . Giờ mà một an !”
Nguyên Dao lập tức níu tay ông, lắc nhẹ, nài nỉ:
“Con chỉ dạo một chút thôi! Nghe gần đây phố ẩm thực, cho con mà!”
Từ Anh Tài: “...”
Ông luôn thể từ chối khi cô cháu gái nũng như .
Bất đắc dĩ thở dài, ông :
“Vậy để cùng con.”
Nguyên Dao vội vàng lắc đầu:
“Cậu bảo tối nay còn bàn chuyện kịch bản với biên kịch mà! Mau về , đừng để chậm trễ.”
Từ Anh Tài ngập ngừng.
Nguyên Dao nhanh chóng cam đoan:
“Con chỉ dạo phố ăn vặt một chút về! Trước 9 giờ chắc chắn mặt ở khách sạn! Nếu yên tâm, lát nữa thể qua phòng con kiểm tra.”
Từ Anh Tài thấy cô quả quyết như , đành bất đắc dĩ thở dài:
“Nhớ cẩn thận, về sớm một chút.”
Nguyên Dao vui vẻ gật đầu:
“Cậu yên tâm!”