Lục Di đau, cau mày tức giận quát lớn:
“Anh là ai? Dám đối xử với như , trai sẽ bỏ qua !”
gã đàn ông đó chỉ khẩy, ngay lập tức dí s.ú.n.g thái dương cô, giọng đầy chế giễu:
“Anh trai cô ? Cô còn chắc cơ hội gặp !”
Nói , lôi Lục Di ngoài.
Cô bước loạng choạng, mặt tái nhợt, giọng run rẩy:
“Anh... định đưa ?”
Gã đó kịp trả lời thì xung quanh bỗng vang lên tiếng s.ú.n.g dồn dập.
Là của Lục Nghiệp phát hiện tình huống bất thường và tay bảo vệ cô.
Hai bên lao cuộc đấu s.ú.n.g căng thẳng.
Gã bắt cóc siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Di, gương mặt tối sầm:
“Không hổ danh là Lục Nghiệp, tay nhanh thật!”
Hắn kéo Lục Di chạy một con hẻm nhỏ gần đó.
bao xa, từ cây bên cạnh đột nhiên một nhảy xuống, chặn đường bọn họ.
Hứa Chấn nheo mắt, thoáng qua cô gái đang khống chế, khóe môi nhếch lên:
“Thả cô .”
Gã đàn ông nheo mắt đ.á.n.h giá Hứa Chấn, hai bên giằng co căng thẳng.
Rồi bất ngờ ghé sát tai Lục Di, nhạo:
“Anh trai cô giỏi thật, chỗ nào cũng của !”
Vừa dứt lời, đẩy mạnh cô bức tường gần đó, đồng thời giơ s.ú.n.g lên nhắm thẳng Hứa Chấn.
khi kịp bóp cò, một viên đạn xuyên thẳng trán .
Máu chảy dài xuống gương mặt đầy vẻ cam lòng.
Khẩu s.ú.n.g trong tay rơi xuống đất.
Cả đổ sập xuống, quỳ gục nền đất lạnh.
Hứa Chấn thu s.ú.n.g , thổi nhẹ một , sang Lục Di.
Cô đang co đất, quần áo và tóc rối bù, khuôn mặt lấm lem, tái nhợt. Đôi mắt đỏ hoe, còn đọng nước mắt nơi khóe mi.
Bộ dáng khác hẳn với vẻ kiêu kỳ của một tiểu thư nhà giàu.
Hứa Chấn bước đến, xổm xuống mặt cô, giọng trầm ấm:
“Cô dậy ?”
Lục Di ngước mắt , ánh mắt sợ sệt.
Giờ đây, trong mắt còn vẻ lạnh lùng đáng sợ của một kẻ g.i.ế.c nữa.
Cô c.ắ.n môi, nhẹ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-102-toi-that-long-voi-em-17.html.]
Hứa Chấn vươn tay, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, dìu cô dậy.
mới lên, cô khuỵu xuống.
Lục Di xuống chân , nhịn hồi lâu, cuối cùng nước mắt kìm mà rơi xuống.
Cô nức nở, còn Hứa Chấn thì kiên nhẫn cạnh, lặng lẽ cô.
Cô bắt gặp ánh mắt dịu dàng của , hiểu cảm giác nũng—giống như đây cô chỉ thế với trai .
Cô mím môi, giọng mềm mại đầy ấm ức:
“Chân hình như trật ... Đau quá...”
Hứa Chấn thoáng khựng , bất giác bật khẽ.
Trước khi Lục Di kịp phản ứng, bất ngờ cúi xuống, bế thốc cô lên.
Cô sững sờ, mặt đỏ bừng.
Khẽ ngẩng đầu, cô trai với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng kém phần cuốn hút.
Anh cũng cô, khẽ , ôm cô bước ánh hoàng hôn, khỏi con hẻm nhỏ.
Bóng họ xa dần, hòa ánh nắng cuối ngày.
---
“Cắt!”
Từ Anh Tài hô lớn.
Ông hài lòng:
“Tốt lắm! Hai diễn tuyệt! Một đạt!”
Tiếng vỗ tay vang lên khắp phim trường.
Nguyên Dao bước xuống từ vòng tay Phương Tiêu Tần.
Anh cô, mỉm khen ngợi:
“Đại tiểu thư, diễn xuất tiến bộ nhanh thật.”
Nguyên Dao ngượng ngùng đáp. Trong lòng thầm nghĩ:
Đương nhiên , Tạ Dung ở đây mà, đến cả khúc gỗ cũng thể hóa thành cây xanh!
Nghĩ , cô vô thức liếc Tạ Dung đang cạnh đạo diễn.
vẻ trầm ngâm, ánh mắt vẫn hướng về phía cô nhưng khuôn mặt chẳng chút biểu cảm nào.
Nguyên Dao khẽ thất vọng.
Cô còn tưởng Tạ Dung sẽ thấy tự hào về chứ!
nghĩ kỹ , nam chính như chắc chỉ quan tâm đến nữ chính thôi.
Vừa nghĩ , cô lập tức vứt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng.
Cô vui vẻ bước phòng hóa trang để đồ.