Vân Xu cho mấy vị trí quê quán của Trần Nghiên, một vùng núi xa xôi.
Diệp Kiều nhíu mày : “ nhớ nơi đó xa.”
Chu Hữu Cảnh trong ba phụ trách hậu cần, từ đến nay nắm giữ nhiều tài liệu: "Không chỉ xa mà giao thông còn bất tiện. Nếu bạn cô ở đó, với tình hình giao thông tê liệt hiện tại, cô khó đến đây.”
Vân Xu thở dài, chính vì điều mà cô cảm thấy khó giải quyết.
Thời gian và thông tin khác biệt sẽ khiến họ dễ dàng bỏ lỡ .
Tần Mặc cô một hồi, chậm rãi : “Hiện giờ các nơi thành lập những căn cứ lớn nhỏ khác . Bạn cô dù cũng sẽ qua một hoặc hai nơi như . Chúng thể đến đó tìm hiểu tin tức, tiện thể để thông tin, cho cô vị trí của cô.”
“Đợi đến khi trật tự tận thế hình thành, thông tin sẽ càng thuận tiện hơn.”
Bây giờ cũng chỉ cách .
Vân Xu cảm kích : “Cảm ơn .”
Tần Mặc gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ bình thản thong dong.
Diệp Kiều trong lòng chua xót. Với sự nhạy bén của , đương nhiên nhận sự ỷ khác thường của Vân Xu đối với lão đại.
Ân cứu mạng quả thật dễ dàng khiến nảy sinh hảo cảm.
Anh nghiến răng nghiến lợi, lúc tích cực hơn nhỉ!
Bằng giờ Vân Xu quan tâm là mới đúng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Đã kế hoạch sơ bộ, liền bắt đầu cụ thể hóa chi tiết.
Cách sống đây của ba chắc chắn . Mỗi ngày xe việt dã chạy, ăn uống đơn giản, cơ thể Vân Xu chắc chắn chịu nổi. Phải tìm một phương thức mà cô thể chịu , cố gắng cô thoải mái một chút.
Diệp Kiều đề nghị: “Hay là chúng kiếm một chiếc máy bay tư nhân?”
Chu Hữu Cảnh dùng ánh mắt như kẻ ngốc . Chưa đến việc máy bay rơi xuống sẽ phiền phức thế nào, việc máy bay ở gần đây còn khó nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-763-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-24.html.]
Vân Xu lắc đầu: "Chỗ , cái đó .” Cô : “Hay là cứ như . Các mang theo , cảm kích . Không cần chuẩn nhiều như , sẽ cố gắng thích ứng.”
Vốn dĩ phiền họ, cô ngại .
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Vân Xu tràn đầy vẻ nghiêm túc, khiến mềm lòng.
Yết hầu Tần Mặc giật giật, một lát : “Không cần để ý, chúng vốn định đổi phương thức .”
Diệp Kiều vội vàng gật đầu: “ đúng đúng, cô cần quá áp lực.”
Chu Hữu Cảnh suy tư một hồi, : “Hay là tìm một cái nhà di động, như tiện nghỉ ngơi hơn.”
Diệp Kiều bừng tỉnh ngộ . Cái thứ cách ba họ quá xa, nhất thời thật đúng là nghĩ .
Nhà di động quả thật tiện lợi, thể nhiều việc.
“Đến lúc đó tìm một cái nhà di động lớn một chút, gian hoạt động bên trong cũng rộng hơn. Trong gian của lão đại ít xăng, cần lo lắng vấn đề tiêu hao nhiên liệu.”
Chu Hữu Cảnh : “ lát nữa sẽ tra một chút thông tin về các căn cứ nhà di động, gần đây chắc là một cái.”
“Đổi nhà di động , lúc thể chuẩn nhiều đồ ăn hơn để xe.” Diệp Kiều về phía Vân Xu: “Cô thích đồ ăn vặt ? Ở cửa khu dân cư một siêu thị nhỏ, lát nữa sẽ lấy cho cô.”
Chu Hữu Cảnh : “Nhớ lấy nhiều sữa bò và sữa bột một chút.”
“Yên tâm, cái chắc chắn sẽ quên.” Diệp Kiều bổ sung: “ , nhà di động kiên cố bằng xe việt dã, đến lúc đó sẽ tốn chút thời gian cải tạo một chút. Cô chọn một kiểu xe phù hợp để cải tạo .”
Vân Xu hai thảo luận đến khí thế ngất trời, do dự về phía Tần Mặc: “Để họ như ?”
Tần Mặc nhớ trọng lượng trong lòng n.g.ự.c hôm qua, nhẹ bẫng như lông chim: "Như khá , cô quá gầy, cần bồi bổ nhiều hơn.”
Chu Hữu Cảnh và Diệp Kiều vẫn đang thảo luận: “Chờ đến hiệu thuốc, chúng lấy nhiều thuốc một chút, những loại thuốc cảm, thuốc chống viêm đều đừng quên.”
Nhắc đến thuốc men, Vân Xu "a" một tiếng: " , còn một chuyện quên .”
“Chuyện gì?” Tần Mặc hỏi.