Không lâu , mu bàn tay cô cảm nhận một xúc chạm ấm áp. Vân Xu ngẩng đầu lên, chồng đang dịu dàng cô, tay bao trọn lấy tay cô.
"Đừng vẻ mặt như , vô cùng may mắn vì lúc đó phản ứng nhanh, em thương mới là điều thể chịu đựng nhất." Khuôn mặt chồng lộ rõ vẻ chân thành và cảm kích. Nếu vợ xảy chuyện, cũng rõ sẽ chuyện gì nữa.
Vân Xu khổ sở : " thương nặng."
Chồng nhíu mày, áy náy : "Làm em sợ ." Anh thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, vợ chắc chắn sợ hãi. Dưới sự bảo vệ của , vợ gần như bao giờ đối diện với những tình huống đáng sợ như , bây giờ đột nhiên thấy, chắc chắn sẽ chịu nổi.
Vân Xu cảm nhận sự dịu dàng và chu đáo của chồng, trong lòng càng thêm chua xót. Đây rõ ràng là chồng mà cô yêu thương, thể nào là khác , cô nên suy nghĩ lung tung nữa.
Vân Xu hạ quyết tâm trong thời gian chăm sóc chồng thật , cố gắng để sớm ngày bình phục.
đến ngày thứ ba, chồng đòi về nhà dưỡng bệnh.
Bác sĩ kinh ngạc, khuyên nhủ: "Ôn , với tình hình của nhất vẫn nên viện theo dõi thêm một thời gian, bây giờ về quá sớm."
Vân Xu cũng khuyên: "Chúng bác sĩ ." Nhỡ vết thương vấn đề gì, ở bệnh viện thể cứu chữa nhanh nhất.
chồng luôn theo vợ thái độ vô cùng kiên quyết. " tình hình của , bây giờ về thành vấn đề, hơn nữa công ty còn việc giải quyết."
Bác sĩ suýt chút nữa thì bật , vị Ôn vẻ ngoài ôn hòa như , còn là lãnh đạo cấp cao của công ty, việc đáng tin cậy như thế. Công việc thể so sánh với sức khỏe ?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Bác sĩ và Vân Xu phiên khuyên nhủ lâu, đều hiệu quả, chỉ thể thủ tục xuất viện cho Ôn Tử Lương.
Vân Xu tức giận đến suýt chút nữa thì nổi cáu với chồng, nhưng cuối cùng vẫn thua cuộc ánh mắt dịu dàng của .
"Thuốc bôi chân bệnh cứ ba ngày một , hai tuần đầu đừng để vết thương dính nước, nếu dễ nhiễm trùng." Bác sĩ dặn dò: "Một khi dấu hiệu khó chịu, lập tức đến bệnh viện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-720-nguoi-chong-yeu-dau-33.html.]
Vân Xu ghi nhớ từng lời bác sĩ , lay chuyển chồng, cô chỉ thể cố gắng hết sức chăm sóc cho .
Trước khi về, Vân Xu đến quầy thuốc ở sảnh lấy thuốc, bên cạnh lúc hai đang trò chuyện, tay họ cũng cầm đơn thuốc, chắc cũng là nhà bệnh nhân.
"Gần đây Đông Thành thật yên chút nào, vụ án mất tích xác còn điều tra kết quả, mấy ngày thấy cảnh vứt xác ở bờ biển."
"Thật giả ?!"
"Chắc là thật đó, bạn , cảnh sát lo sợ gây hoang mang cho dân chúng nên ém tin xuống."
"Kinh khủng quá, mới bao lâu vụ mà xảy chuyện nữa , chờ chút, vụ vứt xác khi nào là nạn nhân của vụ , t.h.i t.h.ể đến giờ vẫn tìm thấy ?"
"Cái thì rõ, vì vứt xuống biển nên t.h.i t.h.ể vẫn vớt , khó điều tra lắm, đến giờ vẫn kết quả."
"Ôi, thật là hại ."
"Phiền nhất là manh mối quá ít, điều tra đầu mối, theo thấy, hai vụ chắc chắn liên quan, xem ..."
Vân Xu hết, y tá ở quầy thuốc lúc gọi tên chồng cô, cô lấy thuốc xong liền vội vàng rời .
Chồng ở bệnh viện ba ngày, trừ ngày đầu tiên về lấy quần áo tắm rửa, Vân Xu ở bên cạnh chồng cả ba ngày.
Trong nhà thứ đều giống như họ ngoài, chỉ là bề mặt bàn ghế phủ một lớp bụi mỏng.
Chồng thích lạ bước nhà của hai , việc nhà ngày thường đều do tự tay , bây giờ chồng thương, Vân Xu tự nhiên gánh vác nhiệm vụ dọn dẹp.
Cô để chồng nghỉ sofa, còn thì dọn dẹp sơ qua sàn nhà và đồ đạc.
Ôn Tử Lương vợ cúi bận rộn, ngón tay khẽ động đậy, nhưng khi ánh mắt rơi xuống chiếc băng vải chân, động tác của dừng . Thật là phiền phức.