Vân Xu giơ ngón trỏ lên, đặt môi, ý bảo im lặng.
Ngón tay thon dài trắng như tuyết đặt đôi môi mềm mại như cánh hoa, mang theo sự quyến rũ khác lạ, ánh mắt Giải Dục Thành dừng đó, nhất thời thể rời .
Vân Xu ý nghĩ của Giải Dục Thành, cô nín thở tập trung, chú ý động tĩnh xung quanh, cuối cùng thấy tiếng "pi pi" nhỏ, âm thanh cực kỳ yếu ớt, nếu thính lực xuất sắc, cô cũng sẽ bỏ qua.
Cô cẩn thận theo âm thanh, dừng bước.
"Anh thể giúp em xem nó ?"
Giải Dục Thành bước tới, ánh mắt xuống, trong bụi cỏ một con chim non, bụng lông tơ màu vàng, lưng màu xám, ngẩng đầu lên cây, cũng thấy tổ chim.
Giải Dục Thành xổm xuống, nhẹ nhàng nhấc chú chim non lên tay, cẩn thận quan sát: "Chú chim non chắc thương ở cánh, nên mới rơi xuống đây."
Vân Xu khẽ kêu lên; "Vậy bây giờ? Thị trấn nhỏ bác sĩ thú y."
Hòa Uyển trấn là một thị trấn nhỏ, nhiều nhất chỉ nuôi gia súc và mèo chó, mà đều là kiểu thả rông.
Giải Dục Thành : "Đừng lo lắng, nó chắc là gãy xương, cái thể xử lý."
Đôi mắt Vân Xu trợn to, thể tin : "Anh còn hiểu những cái ?"
Giải Dục Thành khẽ mỉm : "Là một diễn viên đủ tiêu chuẩn, cần học nhiều kiến thức mới, trùng hợp từng đóng vai bác sĩ thú y, những vết thương nhỏ đơn giản vẫn thể chữa ."
Vân Xu kính nể, hình tượng của Giải Dục Thành trong lòng cô cao thêm một bậc, nếu như từng đóng tất cả các loại vai, chẳng là năng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-421-my-nhan-mu-lac-buoc-vao-show-thuc-te-38.html.]
Giải Dục Thành tìm đến một hộ dân gần nhất, chuẩn mượn chút đồ dùng, chuẩn tinh thần từ chối, dân ở đây giống bên ngoài, căn bản coi minh tinh gì.
mà.
"Cậu là ai nha?" Bà thím mở cửa ban đầu còn mặt biểu cảm, thấy Vân Xu xong, lập tức đổi vẻ mặt, vẻ mặt yêu thương : "Ôi chao, Xu Xu, đến đây, ăn chút gì ?"
Thái độ đổi sắc mặt khiến ảnh đế cũng kinh ngạc.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Vân Xu ngoan ngoãn : "Thím Tôn, chúng cháu đến đây là mượn một ít đồ, nó thương."
Thím Tôn con chim non: "Không thành vấn đề, gì thím lấy cho cháu ngay."
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của thím Tôn, Giải Dục Thành cho chú chim non đáng thương một cái nẹp nhỏ, chú chim non rụng hết lông tơ run rẩy trong tay con , hận thể bay ngay lập tức, khổ nỗi cánh đủ lực.
Vân Xu mong đợi : "Em thể sờ nó ?"
Giải Dục Thành : "Em là ân nhân cứu mạng của nó, đương nhiên thể."
Tay Vân Xu ban đầu đặt chiếc gậy dò đường, giờ phút thử dò dẫm đưa về phía .
Giải Dục Thành một tay nâng chú chim non, một tay nâng cổ tay cô đưa đến gần chú chim nhỏ.
Vân Xu cẩn thận sờ nhẹ, hình nhỏ bé tròn vo, mềm mại đáng yêu, khóe môi cô khẽ nhếch lên, nhịn nhẹ nhàng chọc một chút.
Tiếng "pi pi" mật vang lên, cũng thật kỳ lạ, chú chim non ở trong tay Vân Xu hề sợ hãi, ngược còn dụi dụi ngón tay cô.
Giải Dục Thành cảnh tượng dung nhan kinh đùa với chú chim non, ánh mắt càng thêm sâu xa.