[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-02 13:00:09
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi bỏ trốn, nguyên chủ vẫn được Lạc lão gia đối xử khá tốt, có không ít hầu gái, hầu nam phục vụ. Nhưng sau khi cô bị đánh gãy chân, Lạc lão gia vì bệnh tật và xấu hổ không dám bén mảng đến nữa, dần dà đám người hầu cũng rời đi hết, tìm đến các vị phu nhân có con cái để dựa vào.
Bên nguyên chủ chỉ còn lại một cô hầu gái nhỏ có vết bớt to trên mặt, từng bị các hầu gái khác bắt nạt, và một người hầu nam mới được phân đến gần đây.
Khi nghĩ tới người hầu nam đó, ánh mắt Trầm Ngư thoáng xao động.
Trong truyện gốc, người hầu nam này chính là nhân vật then chốt, về sau sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của nam chính Lạc Thiên Kiêu.
Hầu gái Linh Đang nghe tiếng gọi liền bước vào, đầu tiên bế Trầm Ngư từ giường đặt lên ghế giữa phòng, sau đó đi lấy nước vào phục vụ cô súc miệng, rửa mặt.
Thân thể Trầm Ngư hiện tại gầy yếu, cô tự đoán mình chắc chưa tới 40 kg, nên Linh Đang bế cũng không quá khó khăn.
Sau khi rửa mặt xong, Linh Đang lại đi ra ngoài, mang vào bữa sáng do nhà bếp đưa tới.
Hai chiếc bánh bao trắng, một đĩa dưa muối - đơn sơ nhưng trong thời buổi loạn lạc này, được ăn đầy đủ một bữa như vậy đã là rất tốt rồi.
Dù sao những hầu gái như Linh Đang thường ngày cũng không có cơ hội được ăn như thế.
Trầm Ngư nhận ra ánh mắt thèm thuồng của cô bé, liền đưa một cái bánh bao về phía Linh Đang.
Linh Đang thoáng sững người, ngẩng đầu lên nhìn Trầm Ngư:
"Phu nhân..."
Trầm Ngư dịu dàng mỉm cười:
"Tôi ăn hai cái cũng không hết, cho em một cái, đừng để phí."
Linh Đang do dự một chút, cuối cùng không cưỡng lại được sự cám dỗ của chiếc bánh bao trắng, chìa đôi tay gầy guộc ra đón lấy.
"Cảm ơn phu nhân." Khóe môi cô bé khẽ cong lên.
Đó vốn dĩ nên là một nụ cười ngọt ngào, nhưng vì vết bớt to nổi bật trên mặt, nụ cười ấy lại mang đến cảm giác có chút đáng sợ.
Thế nhưng Trầm Ngư vẫn không hề tỏ ra phản cảm, cô chỉ nhẹ nhàng đẩy luôn đĩa dưa muối về phía Linh Đang:
"Ăn cùng tôi."
Sau bữa sáng, Linh Đang dọn bàn, rồi chủ động bế Trầm Ngư ra sân hóng gió.
Bây giờ đang là đầu mùa hè, trong phòng tuy chưa đến mức oi bức khó chịu, nhưng khi mặt trời lên cao thì ở trong phòng cũng bắt đầu có chút ngột ngạt.
Sân nhỏ nơi nguyên chủ ở trong nhà họ Lạc không lớn, vị trí lại khá xa khu trung tâm, nhưng cũng may trong sân có một cây đại thụ tán lá rậm rạp, tạo ra một khoảng bóng râm mát mẻ.
Linh Đang khiêng một chiếc ghế nằm đặt dưới bóng cây, bế Trầm Ngư ra đó đặt nhẹ lên ghế, sau đó lại mang một chiếc ghế đẩu nhỏ đến ngồi cạnh, rồi nhẹ nhàng nâng hai chân không còn cảm giác của Trầm Ngư đặt lên đùi mình.
Sau đó, cô bé cúi đầu, cẩn thận xoa bóp từng chút một cho đôi chân mất cảm giác của Trầm Ngư. Gương mặt nghiêm túc của Linh Đang khiến Trầm Ngư nhìn mãi mà lòng trào dâng một cảm xúc xót xa. Cô đưa tay chạm nhẹ vào vết bớt lớn màu xanh đỏ quanh mắt phải của Linh Đang.
"Ôi... Phu nhân!" Linh Đang hoảng hốt, cảm nhận được bàn tay dịu dàng ấy, vội vàng đưa tay che lấy mặt.
"Xấu lắm, phu nhân đừng chạm vào, sẽ làm bẩn tay của phu nhân mất." Cô luống cuống nói.
Vì vết bớt trên mặt, năm sáu tuổi Linh Đang đã bị cha mẹ bán vào nhà họ Lạc. Những năm tháng sống ở đây cũng không dễ dàng gì. Đám hầu gái khác thường chê cười và xa lánh, bảo vết bớt của cô vừa xấu xí vừa dơ bẩn, bắt cô phải tránh xa họ.
Lâu ngày, Linh Đang dần hình thành tính cách cam chịu, nhẫn nhịn. Sau khi nguyên chủ bị Lạc lão gia đánh gãy chân, bị lạnh nhạt và thất sủng, các hầu gái khác cũng rời bỏ, đổ về hầu hạ các bà vợ có con cái trong nhà.
Chỉ còn mình Linh Đang lặng lẽ ở lại, chăm sóc nguyên chủ mỗi ngày, cùng cô chịu cảnh tủi nhục và đau đớn. Có thể nói, nguyên chủ sống sót được là nhờ vào Linh Đang.
Nhưng trong lòng Linh Đang lại không hề có suy nghĩ đó. Trong mắt cô, dù Trầm Ngư có sa cơ lỡ vận, thì vẫn là chủ nhân, là người mà cô không dám xúc phạm.
Hơn nữa, vị phu nhân này rất xinh đẹp, lại chưa từng chê bai hay bắt nạt mình.
Vì thế Linh Đang mới thật lòng cảm thấy khuôn mặt đầy bớt của mình rất "dơ bẩn", không đáng để người như Trầm Ngư chạm vào.
Ánh mắt chân thành ấy, Trầm Ngư thấy rõ. Cũng chính vì vậy mà cô càng thêm thương xót cô bé thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nguyên chủ này.
Ở thế giới trước, những cô bé bằng tuổi Linh Đang phần lớn vẫn còn sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ, vô tư đến trường.
Còn ở đây, Linh Đang đã mười sáu tuổi, đã làm người hầu tròn mười năm.
Trầm Ngư khẽ cong môi, nở một nụ cười dịu dàng:
"Em vừa mới rửa mặt mà, sao lại bẩn được chứ? Rất sạch đấy."
Thật ra Linh Đang sạch sẽ hơn rất nhiều người trong nhà họ Lạc này.
Linh Đang rụt rè ngước mắt nhìn Trầm Ngư một lần nữa, thấy trong mắt phu nhân không có một chút ghét bỏ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-vut-bo-vo-ca-ep-cuoi-vo-le-cua-cha-chuong-2.html.]
Cô từ từ buông tay che mặt xuống, rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân cho Trầm Ngư, tuy vẫn cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Vẫn rất xấu..."
Trầm Ngư nghe vậy không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã có kế hoạch.
Thực ra trước khi nhờ Linh Đang giúp rửa mặt, cô đã kiểm tra đôi chân của thân thể này.
Phải nói rằng hệ thống đã rất kỹ lưỡng trong việc hạn chế hành động của cô. Đôi chân này đã hoàn toàn tê liệt, dù ở thế giới cũ có kỹ thuật y tế hiện đại cũng vô phương cứu chữa, huống gì là nơi đây lạc hậu và không có linh khí.
Việc khôi phục đôi chân gần như là không thể.
Nhưng còn vết bớt trên mặt Linh Đang, lúc nãy khi chạm vào, cô đã xác định chắc chắn: Không nghiêm trọng.
Hồi còn ở phàm giới của Thương Lan giới, cô từng thấy loại thuốc có thể chữa được những vết bớt dạng này.
Dù thảo dược ở thế giới này có hơi khác, Trầm Ngư tin mình có thể tìm được thứ tương tự để pha chế thuốc.
Đúng lúc ấy, cánh cổng sân nhỏ phát ra tiếng mở. Trầm Ngư ngoảnh đầu lại, thấy một thanh niên gánh nước bước vào.
"Anh Đại Tráng, anh về rồi à. Em có để phần cơm trong bếp cho anh đấy, còn nóng nè."
Linh Đang vội vàng đứng dậy, chạy ra giúp y đổ hai thùng nước vào chum.
Người thanh niên được gọi là Đại Tráng chỉ lặng lẽ gật đầu, sau khi đặt gánh xuống thì đi vào bếp, lấy ra hai cái bánh bắp mà Linh Đang đã đậy kỹ từ trước.
Không có đồ ăn kèm, y chỉ đổ một bát nước đun sôi để nguội, rồi cứ một miếng bánh, một ngụm nước mà ăn hết bữa sáng đơn sơ.
Sau đó, y lại lặng lẽ đi ra góc sân chẻ củi.
Bởi vì nguyên chủ không được coi trọng, nên ba người họ - Trầm Ngư, Linh Đang và Đại Tráng - ngoài ba bữa cơm được đưa từ nhà bếp lớn, mọi thứ khác đều phải tự túc.
Củi này, thực ra chỉ dùng để đun nước nóng, chứ không đủ điều kiện để nấu ăn riêng trong viện.
Ngay từ khoảnh khắc người đàn ông kia bước vào, Trầm Ngư đã bắt đầu âm thầm quan sát y.
Xét từ hành vi từ lúc vào cửa đến giờ, trông y chẳng khác gì một người giúp việc bình thường trong phủ.
Nhưng…
Ánh mắt của Trầm Ngư khẽ quét lên, dừng lại trên gương mặt của người đàn ông kia.
Lông mày rậm như kiếm, ánh mắt sáng như sao, khuôn mặt toát lên vẻ chính trực. Không khó hiểu khi trong cốt truyện gốc, người này sau đó đã "đi đường vòng cứu nước", âm thầm moi được vô số tin tức từ đám người giúp việc trong phủ, suýt chút nữa giành lại toàn bộ phủ họ Lạc từ tay Lạc Thiên Kiêu.
Rõ ràng, cái tên "Đại Tráng" đầy mùi thôn quê này chỉ là vỏ bọc. Người đàn ông này tên thật là Thẩm Khê, và là anh em cùng cha khác mẹ với Lạc Thiên Kiêu.
Nếu như Lạc Thiên Kiêu trong cốt truyện chính là nam chính điển hình mang phong cách thương chiến "con đường thành công rực rỡ", thì Thẩm Khê lại là mẫu nhân vật bi kịch với hành trình trả thù cay đắng.
Ít ai biết, trước khi trở thành Lạc lão gia uy quyền, cha của Lạc Thiên Kiêu chỉ là một học việc trong tiệm may nhỏ, nghèo hèn, chẳng có gì nổi bật. May mắn thay, ông ta lọt vào mắt xanh của con gái chủ tiệm rồi vào ở rể.
Thế nhưng, người phụ nữ ấy không ngờ mình rước về không phải là người chồng tử tế, mà là một kẻ tham lam tàn nhẫn. Sau khi cha của bà qua đời, ông ta liền tìm đủ cách cướp hết gia sản, rồi đuổi bà ra khỏi trấn Thanh Bình, cưới một người phụ nữ xinh đẹp khác, cũng chính là mẹ của Lạc Thiên Kiêu.
Lúc Lạc Thiên Kiêu ra đời, cha mẹ hắn chỉ mới chính thức kết hôn được năm tháng. Trong khi đó, mẹ của Thẩm Khê, sau khi bị đuổi khỏi trấn mới biết mình đã mang thai.
Vì muốn giữ lại dòng m.á.u nhà họ Thẩm và ôm mối thù hận, bà không phá thai mà chạy trốn khỏi đám người theo dõi, sinh ra Thẩm Khê ở một nơi khác và một mình vất vả nuôi lớn con trai.
Thẩm Khê lớn lên trong sự hận thù ngút trời mà mẹ y truyền lại mỗi ngày: Phải giành lại những gì thuộc về họ Thẩm, phải trả thù người cha tàn độc.
Đến năm hai mươi tuổi, mẹ y qua đời vì kiệt sức, y liền trở về trấn Thanh Bình, bắt đầu bước vào phủ họ Lạc với thân phận người giúp việc tên "Đại Tráng", chờ cơ hội báo thù.
Mà viện nhỏ của nguyên chủ, nằm xa trung tâm phủ, ít người lui tới, ít việc phải làm, trở thành nơi ẩn náu lý tưởng cho y.
Theo diễn tiến của câu chuyện, Thẩm Khê đã sớm âm thầm bắt tay với đại quản gia trong phủ.
Người quản gia này, tuy được Lạc lão gia nâng đỡ, nhưng bản thân từng si tình mẹ của Thẩm Khê - tiểu thư họ Thẩm.
Năm xưa, ông tận mắt nhìn thấy Lạc lão gia dùng lời hoa mỹ lừa dối tình cảm của người mình yêu, sau đó lại bạc đãi và ruồng bỏ bà, khiến ông ôm mối hận sâu trong lòng.
Vì vậy, khi gặp được con trai của người xưa, hai người liền kết thành đồng minh, âm thầm từ từ ra tay với tài sản của phủ họ Lạc, tính toán từng bước đoạt lại tất cả.
Nếu không phải sau này Lạc lão gia đột ngột qua đời, Lạc Thiên Kiêu từ Hải Thành trở về, phát hiện ra mọi chuyện và ra tay phản công bằng bạo lực, thì có lẽ kế hoạch "nấu ếch trong nước ấm" kia đã thành công rồi.
Chỉ tiếc, nam chính thì vẫn là nam chính được vận mệnh thiên vị. Dù lúc đó Thẩm Khê đã nắm giữ gần hết sản nghiệp, khế nhà, khế đất của họ Lạc, nhưng Lạc Thiên Kiêu vẫn dựa vào mối quan hệ với quân phiệt địa phương mà dùng bạo lực cướp lại tất cả.
Kết quả là Thẩm Khê và đại quản gia bị đánh trọng thương rồi ném khỏi phủ.
Sau đó, trong tuyệt vọng, Thẩm Khê liều lĩnh ám sát Lạc Thiên Kiêu, nhưng thất bại. Lạc Thiên Kiêu chỉ bị thương nhẹ nằm liệt vài ngày, còn Thẩm Khê thì trả giá bằng cả sinh mạng.