Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-16 12:14:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cùng lúc đó, Tiêu tướng quân, người vừa công tác bên ngoài thành, đang vội vã trở về phủ.

Vừa vào đến phủ, bước vào nội viện, Tiêu phu nhân đã vội đến hầu hạ ông rửa mặt.

Phu nhân có gương mặt hiền dịu, nhìn ông đầy lo lắng rồi hỏi: “Tướng quân đi đường có suôn sẻ không?”

Tiêu tướng quân vừa rửa mặt vừa đáp: “Mọi việc đều ổn cả. Phu nhân đừng lo.”

Nghe ông nói vậy, bà mới yên tâm, không hỏi thêm gì nữa, chỉ sai người hầu mang điểm tâm lên.

Vì đã dùng bữa từ sớm, nên bà chỉ ngồi bên cạnh hầu ông dùng bữa.

Tiêu tướng quân đã bận rộn suốt một ngày một đêm, giờ vô cùng đói bụng. Ông nhanh chóng ăn hết bát cháo thơm ngào ngạt được nhà bếp đặc biệt chuẩn bị, rồi mới ngẩng đầu, bắt đầu để ý đến những việc khác.

“Thành Nhi đâu rồi?” Tướng quân hỏi với vẻ nghi hoặc.

Thông thường mỗi lần ông trở về, con trai sẽ lập tức ra nghênh đón. Nhưng hôm nay đã về lâu mà vẫn chưa thấy Tiêu Dịch Thành đâu, khiến ông không khỏi thấy lạ.

Tiêu phu nhân đáp: “Thành Nhi hôm qua ra ngoài gặp bạn, còn sai người báo lại là sẽ nghỉ lại bên ngoài.”

Tiêu tướng quân nhíu mày: “Nó có bạn ở kinh thành từ khi nào?”

Phu nhân lườm ông một cái: “Chẳng lẽ Thành Nhi không thể có bạn? Nếu không phải tại ông cứ khăng khăng đưa nó ra biên ải, thì nó đã chẳng ra nông nỗi này. Một kinh thành lớn thế này, ngay cả vài người bạn tốt cũng không có.”

Tiêu tướng quân nghiêm mặt: “Ta làm vậy là vì muốn tốt cho nó. Trước kia nó vô cớ đánh nhị công tử nhà họ Lâm, nếu ta không đưa nó ra biên cương, ai biết nhà họ Lâm sẽ gây chuyện đến mức nào?”

Phu nhân thở dài: “Thành Nhi không phải kiểu người đánh người vô lý.”

Tướng quân lắc đầu: “Nhưng mọi người đều thấy nó ra tay. Chuyện này, là chúng ta sai.”

Hơn nữa, vốn dĩ ông đã định cho con trai nhập ngũ để rèn luyện. Khi chuyện kia xảy ra, ông liền thuận thế đưa Tiêu Dịch Thành rời kinh.

Thấy phu quân như vậy, Tiêu phu nhân chỉ đành im lặng không nói gì thêm.

Sau khi ăn xong, Tiêu tướng quân ở lại trò chuyện với phu nhân một lúc rồi vào thư phòng xử lý công vụ, chuẩn bị tấu trình Hoàng Đế vào buổi chầu sáng hôm sau.

Nhưng vừa bước vào thư phòng, còn chưa kịp làm gì, ông đã thấy có bóng người đi tới đi lui ngoài cửa sổ.

Tiêu tướng quân cau mày bước tới, mở cửa ra, thấy một gia đinh quen thuộc đang đứng đó với vẻ mặt đầy lo lắng, chân giậm liên tục.

Tiếng động từ cửa sổ khiến gia đinh giật mình. Tỉnh táo lại, gã liền chạm ngay ánh mắt đang nghiêm nghị của Tiêu tướng quân từ bên trong nhìn ra.

“Tướng quân.” Gia đinh vội vàng cúi đầu hành lễ.

Tiêu tướng quân lạnh giọng: “Ngươi đứng đây làm gì?”

Người hầu này bình thường cẩn trọng, không bao giờ hành xử kỳ quái như vậy.

Nghe hỏi, gã cúi đầu thấp hơn nữa, như thể muốn nói gì nhưng không dám.

Tiêu tướng quân nhận ra có chuyện chẳng lành, lập tức quát: “Nói mau! Có chuyện gì?”

Khí thế uy nghiêm và vẻ mặt lạnh lùng của ông khiến gia đinh sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

“Tướng quân, chuyện này... chuyện này thuộc hạ không biết có nên nói ra hay không...”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay thuộc hạ ra ngoài phủ làm việc, vô tình trông thấy thiếu gia...”

“Thành Nhi? Nó làm sao?”

Gia đinh liếc nhìn ông, rồi run rẩy đáp: “Thuộc hạ... thuộc hạ thấy thiếu gia bước vào một kỹ viện.”

Thành Nhi vào kỹ viện?

Tiêu tướng quân theo phản xạ đập mạnh tay xuống bàn.

Gia đinh ngoài cửa run cầm cập, không dám nhúc nhích.

Tướng quân dần trấn tĩnh lại.

“Ngươi lui đi. Chuyện này, tuyệt đối không được để ai biết.”

Gia đinh cúi đầu rời đi.

Trong thư phòng, Tiêu tướng quân bứt rứt đi qua đi lại mấy ngày trời, cuối cùng vẫn không kìm được lửa giận trong lòng, liền sai nha hoàn gọi quản gia đến

“Tướng quân” Quản gia lập tức có mặt trong thư phòng.

Tiêu tướng quân đứng bên bàn, trầm ngâm một lát rồi ra lệnh: “Đi gọi Thành Nhi về.”

Nhưng vừa dứt lời, ông lại đổi ý: “Không, không cần đi tìm. Nó về thì dẫn vào gặp ta.”

Nhà họ Tiêu trước nay luôn giữ nghiêm lễ giáo, tuyệt đối không cho phép những chuyện như lui tới thanh lâu xuất hiện trong gia tộc.

Tiêu tướng quân vốn cực kỳ khinh thường lũ công tử lêu lổng, ăn chơi trác táng như Lâm Chiêu Vân. Cũng vì thế mà năm xưa ông mới đưa Tiêu Dịch Thành ra biên ải.

Chỉ mong con trai không theo thói hư tật xấu của bạn bè xung quanh.

Hành vi của Tiêu Dịch Thành trước giờ vẫn luôn khiến Tiêu Tướng quân hài lòng.

Con trai ông là người chính trực, nhân hậu, chưa từng ỷ vào thân phận để ức h.i.ế.p dân thường.

Chính vì vậy, lần này trở lại kinh thành để xử lý công vụ, nghĩ đến chuyện Tiêu Dịch Thành đã gần hai năm chưa gặp lại mẹ, Tiêu Tướng quân mới quyết định đưa con trai cùng hồi kinh.

Hơn nữa, Tiêu Dịch Thành cũng đã đến tuổi thành niên, đến lúc nên lập gia đình. Một trong những mục đích lần này Tiêu Tướng quân trở về, chính là muốn tìm cho con trai một người vợ hiền lương thục đức.

Dù sao thì, một người đàn ông, muốn làm nên nghiệp lớn, trước tiên cũng phải lập gia đình.

Thế nhưng, Tiêu Tướng quân không ngờ rằng, chỉ mới về kinh chưa được mấy ngày, Tiêu Dịch Thành đã mang đến cho ông một “bất ngờ” lớn đến vậy.

Khi nghe gia đinh nói tận mắt nhìn thấy Tiêu Dịch Thành bước vào kỹ viện, Tiêu Tướng quân quả thực vô cùng giận dữ.

Tuy vậy, sau khi bình tĩnh lại, ông vẫn không tin rằng con trai mình lại làm ra chuyện như vậy.

Vì thế, ông từ bỏ ý định lập tức sai người đi bắt con trai về, quyết định đợi đến khi Tiêu Dịch Thành tự trở về phủ, sẽ đích thân chất vấn rõ ràng.

Quản gia không hiểu rõ rốt cuộc tướng quân đang nghĩ gì, lúc thì bảo đi tìm đại thiếu gia, lúc lại dặn không cần tìm nữa. Chỉ còn cách gật đầu cho có, rồi lập tức sắp xếp người canh giữ ở cổng sân viện của Tiêu Dịch Thành.

Trong Hồi Xuân Lâu, đêm qua, Trầm Ngư và Tiêu Dịch Thành tựa đầu nằm cạnh nhau suốt cả đêm mà không nói lời nào.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tiêu Dịch Thành phát hiện bản thân lại một lần nữa vô thức ôm lấy Trầm Ngư khi ngủ.

Thế nhưng lần này, y không còn hoảng loạn bỏ chạy như hôm trước.

Hồng Mai mang đồ ăn sáng từ nhà bếp lên, Tiêu Dịch Thành cùng Trầm Ngư ăn sáng xong, lại ứng phó qua loa vài lời nịnh nọt từ Nguỵ ma ma, rồi mới rời khỏi Hồi Xuân Lâu trở về phủ.

Tuy nhiên, trên đường về, suốt cả ngày hôm đó Tiêu Dịch Thành luôn cảm thấy bất an, như thể có ánh mắt lén lút nào đó cứ bám theo mình.

Nhưng mỗi lần quay đầu lại nhìn, y chỉ thấy bóng lưng vội vã của người qua đường.

Y từng muốn đuổi theo hỏi rõ, nhưng nghĩ đến việc phụ thân sắp trở về, nên không dám nán lại nữa, vội vã quay về Tiêu phủ.

Vừa đến cổng sân, đã thấy một gia đinh do quản gia sai đến đang chờ y đếb sốt ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-6.html.]

“Thiếu gia! Cuối cùng ngài cũng về rồi!” Gia đinh vừa thấy Tiêu Dịch Thành như thấy cứu tinh, lập tức chạy tới.

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Dịch Thành nhìn gia đinh, vẻ mặt khó hiểu.

Gia đinh do dự một lúc, rồi ghé sát lại nhỏ giọng nói: “Nô tài không rõ, chỉ biết quản gia dặn phải chờ thiếu gia ở đây. Vừa thấy ngài về, liền lập tức đưa ngài đến thư phòng gặp tướng quân.”

Nói xong, gia đinh lại cẩn thận bổ sung một câu: “Thiếu gia, hôm nay tướng quân có vẻ rất không vui.”

Phụ thân đang tức giận?

Tiêu Dịch Thành nhíu mày, nhưng vẫn không nghĩ việc phụ thân tức giận có liên quan gì đến mình.

Chàng chỉ “Ừ” một tiếng, rồi xoay người đi thẳng về phía thư phòng.

Lúc này, Tiêu Tướng quân đang đứng bên bàn luyện chữ.

Mực đen thấm vào giấy, từng nét chữ hiện ra lưu loát, uyển chuyển.

Tuy là võ tướng, nhưng Tiêu Tướng quân xuất thân danh môn, từ nhỏ đã được học hành bài bản, tuyệt đối không phải loại thô kệch, ít học như lời Lâm Chiêu Vân mỉa mai hôm qua.

Tiêu Dịch Thành bước vào phòng, đứng nghiêm.

“Phụ thân.”

Tiêu Tướng quân vẫn chăm chú luyện chữ, như thể hoàn toàn không nghe thấy.

Tiêu Dịch Thành bắt đầu thấy lo lắng. Y không hiểu lần này lại làm gì khiến phụ thân không hài lòng.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Tướng quân luôn rất nghiêm khắc với con trai, nên trong lòng Tiêu Dịch Thành vẫn luôn có chút kính sợ ông.

Phải đến khi viết xong nét cuối, ông mới đặt bút lên nghiên, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can.

“Hôm qua con không về phủ. Đi đâu?”

Tim Tiêu Dịch Thành chùng xuống. Y ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Tướng quân, liền biết ngay ông đã biết mọi chuyện mấy hôm nay.

Bàn tay dưới tay áo vô thức siết chặt.

Tuy đã hạ quyết tâm sẽ chuộc thân cho Trầm Ngư và cưới cô vào Tiêu gia, nhưng những kế hoạch ấy vốn còn đang chuẩn bị. Lúc này, phụ thân lại biết trước, khiến y có phần hoảng loạn.

Nhưng sự hoảng loạn đó chỉ thoáng qua vài nhịp thở, rồi bị y gạt sang một bên.

Đã vậy, chi bằng y chủ động nói rõ mối quan hệ với Trầm Ngư.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Dịch Thành dần trở nên kiên định, nhìn Tiêu Tướng quân, đáp: “Con đến Hồi Xuân Lâu.”

Ngừng một chút, y tiếp lời: “Phụ thân, con đã đem lòng yêu một cô nương, muốn cưới nàng làm thê tử.”

Trong thư phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Tiêu Tướng quân dường như bị lời của y làm cho sững sờ.

Ông nhìn chăm chú Tiêu Dịch Thành một lúc rồi hỏi: “Con muốn cưới ai?”

Chưa để Tiêu Dịch Thành trả lời, ông lại hỏi tiếp: “Là cô nương trong Hồi Xuân Lâu?”

Trong giọng nói ông đầy nghi hoặc, khó hiểu. Ông không tài nào tưởng tượng được, chỉ mới ra ngoài xử lý công việc vài hôm, đứa con trai từng rất trầm ổn, ngoan ngoãn của mình lại thành ra nông nỗi này.

Dưới ánh nhìn nghiêm nghị của phụ thân, Tiêu Dịch Thành khẽ gật đầu, mím môi: “Phụ thân, nàng ấy bị cha mẹ bán vào Hồi Xuân Lâu, hoàn toàn không phải ý nguyện. Con muốn cứu nàng ra khỏi đó.”

“Cứu? Cứu bằng cách nào?” Tiêu Tướng quân không còn nhịn được nữa, giận dữ nói.

Tiêu Dịch Thành không chút do dự: “Con muốn cưới nàng. Con sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”

“Tiêu Dịch Thành! Con có biết mình đang nói gì không? Con có biết ngoài kia người ta đang bàn tán thế nào về con, về Tiêu gia chúng ta không?”

“Về con? Phụ thân, có chuyện gì vậy?” Tiêu Dịch Thành ngạc nhiên hỏi lại.

Tiêu Tướng quân không trả lời, mà quay sang nhìn quản gia vẫn đứng trong phòng.

Quản gia lập tức bước lên, ghé sát vào tai Tiêu Dịch Thành, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, bây giờ bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, nói ngài bị kỹ nữ của Hồi Xuân Lâu mê hoặc, hai ngày không về nhà; nàng ta rất lợi hại, khiến ngài quên cả lối về.”

Vị quản gia này từ trước đến nay vẫn luôn thân thiết với Tiêu Dịch Thành, lúc nói còn không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt, mong y hiểu ý...

Hãy cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu nữ tử kia, chỉ cần giảm bớt cơn giận của tướng quân là được.

Dù sao thì, thiếu gia cũng chưa trải đời nhiều, lại đóng quân nơi biên cương bao lâu, chưa từng tiếp xúc với nữ nhân. Bị kỹ nữ dụ dỗ cũng là chuyện dễ hiểu, đúng không?

Trẻ con mà, lỡ lầm một lần, miễn là sau này biết sửa là được.

Nhưng vừa nghe xong, Tiêu Dịch Thành liền nhíu mày. Điều y quan tâm đầu tiên không phải là danh tiếng của mình, mà là thanh danh của Trầm Ngư.

“Trầm Ngư không hề dụ dỗ con. Tất cả đều là con tự nguyện. Bọn họ nói bậy cả.”

Y lập tức sốt ruột, muốn xoay người rời khỏi đó để đến bên Trầm Ngư.

Y biết, đã đến mức ngay cả phụ thân cũng nghe tin rồi, thì bên ngoài e rằng càng đồn đãi dữ dội hơn nữa.

Nhưng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Trầm Ngư. Cô chưa từng dụ dỗ ai cả. Ngược lại, cô đã lựa chọn y, vả nát mặt tên nguỵ quân tử Lâm Chiêu Vân kia.

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc y bị cơn giận chi phối, cố chấp muốn đối đầu với Lâm Chiêu Vân.

Từ đầu đến cuối, Trầm Ngư cô nương chưa từng có quyền lựa chọn, những người kia lấy tư cách gì bôi nhọ cô như vậy?

Thấy Tiêu Dịch Thành sốt ruột định lao ra ngoài, Tiêu tướng quân giận dữ quát:

“Đứng lại! Con còn định đi đâu? Thị vệ, giữ nó lại cho ta!”

Thị vệ ngoài cửa lập tức xông vào, giữ chặt Tiêu Dịch Thành đang toan bước đi.

Y quay đầu nhìn phụ thân, ánh mắt tràn đầy không dám tin: “Phụ thân!”

Nhưng Tiêu tướng quân chỉ đáp lại bằng ánh nhìn nặng nề thất vọng.

“Khi có người đến nói những lời đó với ta hôm nay, ban đầu ta còn ngỡ là hiểu lầm. Nhưng Thành Nhi, hành động của con hôm nay thực sự khiến phụ thân thất vọng."

"Con phải hiểu rõ thân phận của mình. Muốn cưới một kỹ nữ? Con ngốc đến cỡ nào mới thốt ra câu ấy? Con có biết bao nhiêu kẻ ngoài kia đang đợi dịp chế giễu Tiêu gia không? Lời này mà truyền ra ngoài, bọn họ sẽ chê cười chúng ta ra sao?”

Tiêu tướng quân nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi mở ra nhìn quản gia đang đứng hầu bên cạnh, giọng lạnh lẽo ra lệnh:

“Đưa thiếu gia về viện. Chưa có lệnh của ta, không cho bước nửa bước ra khỏi sân!”

“Dạ, tướng quân.”

Quản gia thở dài bất đắc dĩ, khẽ kéo Tiêu Dịch Thành đi.

Y còn muốn nói gì đó, nhưng quản gia đã nhanh tay che miệng, ghé sát thì thầm:

“Thiếu gia, xin bớt lời. Lúc này tướng quân đang nổi giận, đừng chọc ngài ấy thêm.”

Vừa nói, ông vừa giữ nguyên động tác, dìu Tiêu Dịch Thành rời khỏi thư phòng.

Trong phòng, Tiêu tướng quân đứng lặng nhìn theo, khẽ thở dài. Ánh mắt ông dừng trên mảnh giấy còn vương mực chưa khô, nhưng tâm trí đã phiêu về nơi khác:

Đúng là đã đến lúc để phu nhân lựa chọn vài tiểu thư khuê các phù hợp cho Thành Nhi rồi…

Loading...