[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:55:17
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến kế hoạch trả thù hoàn mỹ của mình với hệ thống, tâm trạng của Trầm Ngư cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.
Đúng lúc ấy, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, kèm theo là giọng mấy mụ hầu đang cố gắng ngăn ai đó lại.
“Lâm công tử! Không thể vào đâu, vào phòng cô nương lúc này là trái quy định. Hơn nữa cô nương nhà ta còn chưa tỉnh ngủ... Xin công tử chờ một lát!”
Nhưng người nọ rõ ràng không để tâm đến lời can ngăn.
Ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng của Trầm Ngư đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Trầm Ngư quay đầu nhìn, thấy Lâm Chiêu Vân mặc một bộ y phục khác màu nhưng kiểu dáng giống hôm qua, đang tựa người vào khung cửa, khóe miệng mỉm cười.
Lâm Chiêu Vân liếc mắt nhìn mấy mụ hầu phía sau đang chắn đường, cười nhạt nói: “Ta thấy Trầm Ngư cô nương đã tỉnh dậy từ sớm rồi mà.”
Một bà già đỏ bừng mặt, lúng túng đáp: “Chắc là do lão nô ở tầng dưới nên không biết cô nương đã thức.”
Lâm Chiêu Vân không buồn tiếp lời bà ta, mà khẽ khom người thi lễ với Trầm Ngư: “Trầm Ngư cô nương, tại hạ lại đến thăm nàng.”
Hôm qua sau khi về nhà, trong lòng Lâm Chiêu Vân càng nghĩ càng tức, nhưng sự tức giận ấy không phải nhắm vào Trầm Ngư, mà là nhắm vào Tiêu Dịch Thành.
Trong mắt hắn, Trầm Ngư đáng lẽ phải chọn mình, chỉ có thể là do Tiêu Dịch Thành dùng tà thuật gì đó mới khiến cô đi theo y.
Cho nên, mối hận của Lâm Chiêu Vân với Tiêu Dịch Thành ngày càng sâu nặng.
Hắn không cam lòng buông tay dễ dàng như vậy. Trầm Ngư là người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp trong đời, từng đường nét, từng ánh mắt, cử chỉ đều hợp ý hắn đến mức hoàn hảo.
Một người như vậy, nhất định phải là của hắn.
Vì thế, ngay sau khi Trầm Ngư chọn Tiêu Dịch Thành rời đi, tuy hắn giả vờ rời khỏi Hồi Xuân Lâu, nhưng lại lập tức sai người ở lại theo dõi.
Hắn muốn nắm chắc thời cơ, đợi đến khi Tiêu Dịch Thành rời khỏi là lập tức quay lại.
Vì thế, không lâu sau khi Tiêu Dịch Thành rời đi, hắn đã tới gõ cửa.
Trầm Ngư liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa.
Cô hỏi: “Không biết Lâm công tử đến đây vào giờ này là có chuyện gì?”
Những nơi như thanh lâu kỹ viện thường chỉ hoạt động về đêm. Ban ngày là thời gian các cô nương nghỉ ngơi. Giống như hiện tại, ngoài Trầm Ngư sau một đêm lải nhải dưới chăn với Tiêu Dịch Thành, các cô nương còn lại đều đang say giấc. Phải đến chiều họ mới lần lượt tỉnh dậy, tắm rửa, trang điểm, chuẩn bị tiếp khách.
Nghe vậy, nụ cười trên môi Lâm Chiêu Vân càng đậm hơn.
Hắn nói: “Hôm qua sau khi gặp cô nương, tại hạ đã không thể ăn không thể ngủ, trằn trọc cả đêm. Hôm nay vừa sáng liền lập tức đến thăm. Nếu được cùng cô nương dùng bữa sáng, tại hạ ắt càng vui mừng hơn nữa.”
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Trầm Ngư, dịu dàng mà e dè, giống như người đối diện không phải là kỹ nữ chốn lầu xanh, mà là người trong lòng hắn thực sự yêu thương, trân trọng.
Nếu lúc này đứng trước mặt hắn là một cô gái ngây thơ bình thường, ắt hẳn sẽ bị dáng vẻ chân thành và ánh mắt thâm tình ấy làm cho xiêu lòng ngay tức khắc.
Tuy nhiên, người đang đối diện với Lâm Chiêu Vân lúc này lại là Trầm Ngư. Những chiêu trò nhỏ nhặt để lấy lòng nữ nhi của hắn, trong mắt cô chẳng đáng nhắc tới.
Trầm Ngư lạnh nhạt đáp:
“Thật tiếc quá. Trầm Ngư đã dùng bữa rồi, sợ là không thể nhận lòng tốt của Lâm công tử.”
Ánh mắt Lâm Chiêu Vân chợt tối lại, nhưng vẫn cố chấp hỏi tiếp:
“Vậy còn buổi trưa thì sao? Chẳng lẽ Trầm Ngư cô nương không có chút thời gian nào sao?”
Hắn không tin trên đời này lại có nữ nhân nào có thể từ chối hắn.
Thế nhưng Trầm Ngư điềm nhiên nói:
“Lâm công tử, xin mời về cho. Ngày vẫn còn chưa hết, thời gian hôm nay của Trầm Ngư… vẫn thuộc về Tiêu công tử.”
Lại là Tiêu Dịch Thành.
Lâm Chiêu Vân siết chặt nắm tay. Một tên vũ phu thô lỗ như vậy sao có thể sánh được với hắn về sự dịu dàng, săn sóc hay hiểu tâm tư nữ nhi?
Những cô gái khác rõ ràng đều thích hắn hơn Tiêu Dịch Thành. Vậy vì sao Trầm Ngư lại không giống họ?
Hắn lẽ ra có thể xoay người rời đi ngay lúc này. Nhưng biết làm sao được, hắn đã động lòng trước tuyệt sắc giai nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên vào ngày hôm qua.
Vì thế, cho dù Trầm Ngư lạnh lùng đến mức nào, hắn cũng không nỡ từ bỏ. Hắn nhìn cô đầy bất lực, cười khổ. Chỉ cảm thấy người con gái trước mặt đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim hắn.
Lúc này, hệ thống truyện ngọt lên tiếng:
[Lâm Chiêu Vân vốn là người cao ngạo như vậy, thế mà giờ lại khiêm nhường đến mức này trước ký chủ. Ký chủ thật sự không động lòng chút nào sao?]
[Chỉ cần ngươi đối xử dịu dàng hơn một chút, hắn sẽ dâng lên tất cả những gì tốt đẹp nhất cho ngươi.]
Lâm Chiêu Vân bình thản nói:
“Trầm Ngư cô nương nói đùa rồi. Tiêu Dịch Thành bỏ đi sớm như vậy, chẳng phải chứng tỏ hắn đã từ bỏ nàng rồi sao?”
“Đã như vậy, sao nàng không cùng ta ăn một bữa cơm?”
Giọng hắn nhẹ nhàng hơn, không phải cố ý làm ra vẻ đáng thương, mà bởi vì những lời của cô vừa rồi khiến hắn nhớ lại việc đêm đầu tiên của Trầm Ngư đã thuộc về Tiêu Dịch Thành.
Cho dù bây giờ hắn có chiếm được cô, thì cũng không còn là người đầu tiên nữa.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Lâm Chiêu Vân liền cảm thấy vừa chua xót vừa uất ức.
Tất cả… đều là do tên Tiêu Dịch Thành đáng c.h.ế.t kia. Nếu y không đột ngột xuất hiện hôm qua, thì đêm đó phải là của hắn!
Thế nhưng…
Lâm Chiêu Vân ngước mắt nhìn gương mặt tuyệt sắc của Trầm Ngư, âm thầm nghĩ: Cho dù Trầm Ngư không còn trong trắng nữa, hắn cũng tuyệt đối không chán ghét cô.
Hắn vẫn sẽ làm như điều mình đã nghĩ vào lần đầu nhìn thấy cô tối qua, tìm cách chuộc cô về, đưa cô rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Trầm Ngư không biết Lâm Chiêu Vân đang nghĩ gì, nhưng cô có thể đọc được phần nào tâm tư của hắn từ ánh mắt khi thì đau đớn, khi thì tiếc nuối, khi lại là chắc chắn rằng cô sẽ không từ chối hắn.
Thật nực cười. Rõ ràng kẻ dơ bẩn nhất là hắn, vậy mà còn dám đứng trước mặt cô giả bộ thành người độ lượng.
[Thế giới này coi trọng trinh tiết phụ nữ. Cho dù ngươi không còn trong trắng, Lâm Chiêu Vân vẫn sẵn lòng đưa ngươi về phủ, thậm chí sẵn sàng quỳ xuống cầu xin phụ thân mình. Vậy còn không đủ chứng minh tình cảm của hắn dành cho ngươi sao?]
Hệ thống lên tiếng bênh vực hắn.
Trầm Ngư nhướng mày:
[Nếu thân thể này là con gái nhà lành, thì lời ngươi nói còn có chút thuyết phục. Nhưng đem chuyện trinh tiết ra nói với một kỹ nữ như ta, ngươi không thấy quá nực cười sao?]
Trầm Ngư không phải kẻ cứng nhắc. Trong thời đại nghiệt ngã này, nếu Lâm Chiêu Vân thực lòng muốn đưa một nữ tử mất đi trinh tiết vì bị cưỡng bức về nhà chăm sóc tử tế, cô còn có thể miễn cưỡng cho là hắn có tư tưởng đi trước thời đại.
Nhưng một gã đàn ông lăng nhăng lại nói với một kỹ nữ rằng “ta không chê bai ngươi"...
Thật thừa thãi đến đáng ghê tởm.
Huống hồ, với những hiểu biết mà Trầm Ngư thu nhận được từ hai thế giới hiện đại trước đó, kiểu người đời tư hỗn loạn như Lâm Chiêu Vân là kiểu dễ mắc bệnh truyền nhiễm nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-4.html.]
Phải thảm đến mức nào mới chịu nghe lời hệ thống, gắn bó với một ổ bệnh như vậy?
Thân thể này đâu phải tiên thể đao thương bất nhập của cô. Một khi nhiễm phải thứ bệnh dơ bẩn ấy… chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh tởm.
Nhận ra suy nghĩ của Trầm Ngư, giọng hệ thống chợt trở nên gấp gáp, thậm chí có chút biến âm:
[Ký chủ yên tâm! Lâm Chiêu Vân là nam chính của thế giới này, tuyệt đối sẽ không mắc bệnh!]
[Ngươi nói không bị là sẽ không bị sao? Hắn là kẻ phong lưu nổi danh chốn kinh thành, kỹ viện nào quanh đây mà hắn chưa từng lui tới? Ta còn nhớ sáng nay nghe người ta nói Tố Lan cô nương ở Xuân Phong Lâu vừa mắc bệnh gì đó. Một tháng trước, Tố Lan không phải còn cùng Lâm Chiêu Vân tình chàng ý thiếp một khoảng thời gian sao? Nói không chừng… bệnh của nàng ấy là do hắn lây?]
[Hắn là nam chính!]
Hệ thống bí từ, chỉ còn biết lặp đi lặp lại câu đó.
Trầm Ngư thở dài. Cô cảm thấy tiêu chuẩn chọn nam chính của hệ thống càng lúc càng thấp.
Trong mắt nó, một gã đào hoa ong bướm như Lâm Chiêu Vân, cũng có thể gọi là đàn ông tốt.
“Trầm Ngư hôm nay không được khỏe, không thể nhận lời mời của Lâm công tử. Mong công tử thứ lỗi.”
Cuộc đối thoại giữa Trầm Ngư và hệ thống tuy dài, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong đầu cô. Trong mắt Lâm Chiêu Vân, mỹ nhân đối diện gần như ngay lập tức từ chối mà không chút do dự.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Đây là lần đầu tiên hắn bị bẽ mặt như vậy.
“Nếu ta nhất định muốn mời thì sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Trầm Ngư lập tức lạnh đi. Cô ghét nhất là giọng điệu đe dọa như vậy.
Trầm Ngư khẽ đưa tay xuống, làm bộ vịn vào hông:
“Lâm công tử nói đùa rồi.”
Nói xong liền quay người vào phòng, rõ ràng không có ý tiếp tục cuộc trò chuyện.
Lâm Chiêu Vân nhìn theo bàn tay cô đặt nơi eo, trong lòng ghen tỵ bốc lên mãnh liệt. Cộng thêm mấy lần bị cô làm mất mặt từ hôm qua đến nay, hắn vô thức vươn tay muốn kéo tay cô lại.
“A!”
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, một tiếng hét đau đớn vang lên.
Trầm Ngư quay đầu, thấy người vừa định cưỡng ép cô lúc nãy giờ đang ôm cổ tay, mặt mày vặn vẹo vì đau đớn.
Ánh mắt cô quét xuống đất, thấy một chiếc ly rượu nhỏ nằm lăn dưới chân hắn.
Trầm Ngư nhướng mày, rồi đưa mắt nhìn về cầu thang gần cửa phòng. Tiếng bước chân quen thuộc từ sáng lại vang lên, một bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Tên họ Lâm kia, ngươi cũng to gan thật đấy. Người của ta mà ngươi cũng dám động vào?”
Lúc ấy, gương mặt Tiêu Dịch Thành đầy kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Lâm Chiêu Vân tràn ngập khinh thường và chán ghét.
Nhìn bộ dạng y bây giờ, thật sự khó mà tin được đây là thiếu niên ngượng ngùng từng đối diện với Trầm Ngư sáng nay.
Lâm Chiêu Vân sững người:
“Không phải ngươi đi rồi sao?”
Rõ ràng người hắn cử theo dõi đã báo rằng Tiêu Dịch Thành đã về phủ tướng quân.
“Ta đi hay ở, hình như không liên quan đến ngươi.” Tiêu Dịch Thành lạnh nhạt đáp.
Y đẩy Lâm Chiêu Vân sang một bên, bước đến trước mặt Trầm Ngư, mỉm cười dịu dàng với cô, sau đó quay lại nhìn thẳng đối phương.
“Lâm Chiêu Vân, ta cảnh cáo ngươi. Sau này còn dám đến quấy rầy Trầm Ngư cô nương, ta sẽ không để yên đâu.”
“Ta không hề có ý quấy rầy Trầm Ngư cô nương.” Lâm Chiêu Vân nhíu mày, phản bác.
Gương mặt tuấn tú của hắn bỗng mang vẻ ủy khuất, ánh mắt hướng về phía Trầm Ngư.
Nếu là những cô nương khác nhìn thấy cảnh này, có lẽ đã xô ngã Tiêu Dịch Thành mà chạy đến ôm chầm lấy hắn an ủi rồi.
Nhưng Trầm Ngư chỉ liếc mắt nhìn sang phía hắn, không buồn liếc thêm lần nào người đang ra sức “xòe đuôi” như một con công trống trước mặt mình.
Tiêu Dịch Thành không để ý tới lời giải thích của Lâm Chiêu Vân, chỉ giơ nắm tay về phía hắn lần nữa, ý tứ rõ ràng: Nếu không cút đi, sẽ dùng vũ lực.
Lâm Chiêu Vân tuy không cam lòng rời đi, nhưng nhìn nắm tay đang siết chặt của Tiêu Dịch Thành, hắn vẫn có chút e ngại người đàn ông bốc đồng này thật sự sẽ nổi giận, mặc kệ thân phận mà ra tay. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn Trầm Ngư bằng ánh mắt tiếc nuối u buồn, sau đó lúng túng chạy ra khỏi Hồi Xuân Lâu.
Mãi đến khi hắn đi rồi, tú bà Nguỵ ma ma mới hấp tấp chạy tới. Ban đầu bà ta còn mang vẻ mặt tức giận, nhưng vừa vào cửa, thấy Tiêu Dịch Thành đang đứng bên cạnh Trầm Ngư, tư thế che chở rõ ràng, sắc mặt bà ta lập tức giãn ra, thay bằng nụ cười rạng rỡ.
Bà ta nửa đùa nửa thật mà trách:
“Sáng sớm nay công tử đi gấp quá, ta còn tưởng Trầm Ngư có chỗ nào đắc tội với ngài, đang định đến dạy dỗ nàng một trận đây... Ai ngờ ngài lại độ lượng như vậy. Nếu Trầm Ngư thật sự có làm gì không phải, mong công tử rộng lượng bỏ qua cho."
Tiêu Dịch Thành nghe vậy, mím môi, trong mắt lộ ra một tia áy náy:
“Trầm Ngư cô nương rất tốt. Là ta sáng nay có việc gấp phải rời đi một lát, không liên quan gì đến nàng ấy.”
Ánh mắt y thoáng né tránh, mang theo vài phần bất an. Thực ra, sáng nay vừa tỉnh dậy, y xấu hổ đến mức chẳng biết nên đối mặt với Trầm Ngư thế nào, liền theo bản năng chạy khỏi Hồi Xuân Lâu.
Ai ngờ chưa kịp về tới phủ, đã gặp một người bạn thân từ thanh lâu khác bước ra. Thấy y, người nọ kinh ngạc hỏi dồn:
“Sao thế? Mới ngày thứ hai mà đã bỏ về rồi à? Cô nương kia có chỗ nào không ổn sao?”
Tiêu Dịch Thành vội vàng phủ nhận, nhưng người bạn kia vẫn vừa cảm khái vừa lải nhải kể lại đầu đuôi sự việc.
Mãi đến khi nghe hết câu chuyện, y mới bừng tỉnh. Thì ra việc mình rời đi sớm như thế sẽ khiến Trầm Ngư bị hiểu lầm, thậm chí còn rước lấy rắc rối lớn.
Thế nên, y vội xoay người quay lại Hồi Xuân Lâu, cũng nhờ vậy mới vừa khéo bắt gặp Lâm Chiêu Vân đang có ý đồ ép buộc Trầm Ngư.
Nguỵ ma ma nghe Tiêu Dịch Thành nói dứt khoát như vậy, trong lòng yên tâm, vui vẻ rời đi.
Đợi bóng bà ta đi khuất, Hồng Mai đứng bên cạnh Trầm Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c nói:
“May mà công tử quay lại kịp. Nếu không thì... ta thật sự sợ cô nương sẽ từ chối Lâm công tử, rồi lại bị ma ma mắng cho một trận.”
“Bị mắng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dịch Thành cau mày hỏi.
Hồng Mai nghe giọng y thì mới sực nhớ tuy Nguỵ ma ma đã đi rồi, nhưng Tiêu Dịch Thành vẫn còn ở đây! Mặt nàng lập tức tái đi, nhưng khi thấy sắc mặt Tiêu công tử không tỏ vẻ khó chịu gì, mới kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra trong sáng nay.
Nghe xong, Tiêu Dịch Thành càng thêm hối hận. Y quay sang nhìn Trầm Ngư, thấp giọng nói:
“Ta xin lỗi.”
Trầm Ngư cụp mắt:
“Công tử sao phải xin lỗi?”
“Ta... đã ra giá mua nàng, nhưng lại không làm đúng theo quy củ, để nàng phải chịu thiệt thòi như vậy…”
Tiêu Dịch Thành dù chưa từng tiếp xúc nhiều với phụ nữ, nhưng vẫn hiểu rất rõ trong xã hội này, danh tiết đối với một người con gái quan trọng đến mức nào.