Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-06-23 12:28:50
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được rồi, nghỉ ngơi thôi. Ngày mai chúng ta còn phải đi tiếp một đoạn dài nữa." Trầm Ngư thở hổn hển nói.

Không rõ Tiêu Dịch Thành có bí mật luyện tập hay không, nhưng chàng trai từng đỏ mặt, lắp bắp chỉ vì mấy câu nói với cô, từ khi rời kinh thành đã tự nhiên thành thạo nghệ thuật hôn mà không cần ai chỉ dạy.

Và có lẽ là do bản năng, mỗi lần hôn, y đều vô cùng khéo léo, khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.

Trong mấy ngày liên tục trên đường chạy trốn, ban đêm Tiêu Dịch Thành đều lén lút hôn cô.

Lúc đầu, Trầm Ngư bị dung mạo anh tuấn của y làm cho xiêu lòng, thấy cũng khá dễ chịu, nhưng sau khi bị Tiêu Dịch Thành bám lấy đòi hôn hết ngày này qua ngày khác, sự kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của cô bắt đầu cạn dần, thậm chí còn cảm thấy y ngày càng giống như một miếng keo dính khó gỡ.

Cảm giác đó chẳng khác nào con linh miêu cô từng nuôi ở Thương Lan giới. Rõ ràng ngày nào cô cũng ôm ấp, chơi đùa với nó nhưng cứ sau mỗi lần cô tu luyện xong, đến gần trêu nó, con linh miêu ấy lại gấp gáp dụi người vào cô, vừa meo meo vừa ôm riết không buông.

Tiêu Dịch Thành buông đôi môi mềm mại đã hơi tê dại của Trầm Ngư ra, vùi trán vào bờ vai cô thở dài một hơi, khẽ hít lấy mùi hương ngọt ngào từ người cô. Y cảm thấy dù có hôn bao nhiêu lần đi nữa  cũng chẳng bao giờ đủ.

Nhưng cô đã không muốn, y cũng không thể cưỡng ép.

Tiêu Dịch Thành tiếc nuối thở ra một hơi, sau đó ngồi thẳng dậy, cẩn thận giúp cô chỉnh lại cổ áo xộc xệch, rồi đắp chăn cho cô.

“Nàng ngủ trước đi." Tiêu Dịch Thành nói.

Sau đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của Trầm Ngư, y vén màn lều, bước ra ngoài màn đêm mịt mùng. Dưới ánh lửa leo lét cách đó không xa, Tiêu Dịch Thành ngồi lặng lẽ bên ngoài lều, đến khi làn gió lạnh đêm khuya thổi tan đi lửa tình còn sót lại trong người, y mới quay trở lại, ôm chặt thiếu nữ đã chìm vào giấc ngủ, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm sau, mọi người ngủ thẳng đến lúc trời sáng hẳn mới lần lượt rời khỏi lều.

Sau khi rửa mặt chải đầu, họ dùng bữa sáng đơn giản gồm canh rau dại và bánh bột ngô do đầu bếp chuẩn bị, rồi chậm rãi thu dọn lều trại, lấp đất lên đống lửa đêm qua. Đoàn xe lại tiếp tục khởi hành, hướng về phía biên cương.

Nửa tháng sau, Tiêu Dịch Thành và Trầm Ngư cuối cùng cũng đến thành Lâm An.

Thành Lâm An nằm ở phía nam thành Đan Dương, cách nhau chỉ khoảng năm dặm.

Thành Đan Dương là thành lũy trọng yếu của Nam Dương quốc để chống lại Hung Nô, còn Lâm An đóng vai trò hậu phương.

Khi đoàn người của Tiêu Dịch Thành đến trước cổng thành Lâm An, vị tướng giữ thành vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của y đã lập tức ra lệnh mở cổng, rồi đích thân dẫn quân nghênh đón.

Tướng giữ thành tên Tôn Phú, là một người đàn ông trung niên thân hình rắn rỏi, nhưng phong thái lại mang vẻ nho nhã hơn nhiều so với vẻ ngoài.

Khi ông đến gần đoàn xe, thấy Tiêu Dịch Thành ngồi uy nghi trên ngựa, còn phía sau là Tiêu tướng quân bị trói và bịt miệng, vẻ mặt Tôn Phú không hề lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ông bình thản chào hỏi Tiêu tướng quân và Tiêu Dịch Thành, rồi lập tức dẫn cả đoàn vào thành, đưa thẳng đến phủ thành chủ.

Trầm Ngư cùng Tiêu phu nhân và những người phụ nữ khác trong đoàn được đưa vào hậu viện, còn Tiêu Dịch Thành, Tiêu tướng quân và phu quân Tiêu cô cô thì đến tiền viện để bàn chuyện.

Trầm Ngư dù rất muốn biết họ đang bàn bạc điều gì, nhưng cũng hiểu rõ ở thế giới này, thân phận nữ nhi của cô thật không tiện xen vào chuyện trong quân.

Cô đành ngậm ngùi từ bỏ ý định, đợi Tiêu Dịch Thành quay về để hỏi sau.

Tại tiền viện phủ thành chủ, cuối cùng Tôn Phú cũng hỏi đến tình hình của Tiêu tướng quân.

Tiêu cô trượng thở dài một hơi, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở kinh thành.

Tôn Phú là một trong những tướng lĩnh thân cận của Tiêu tướng quân, nên đương nhiên hiểu rõ tính cách ông. Nghe xong, ông không khỏi thở dài:

“Ta biết ngay mà. Tướng quân mặt nào cũng giỏi, nhưng cứ dính đến triều đình thì lại quá mềm lòng, không dứt khoát. Lần này may mà thiếu tướng quân và huynh hành động quyết đoán, nếu không, e rằng giờ này mọi người đã… khó mà toàn mạng.”

Ngữ khí chắc chắn của Tôn Phú khiến Tiêu cô trượng nhíu mày: “Ý huynh là sao?”

Tôn Phú đưa mắt nhìn quanh phòng, rồi ra lệnh cho cận vệ thân tín canh giữ bên ngoài, sau đó mới nghiêm túc nói:

“Khi Hung Nô tấn công thành Đan Dương, ta đã thấy có gì đó không ổn. Chúng chuẩn bị rất kỹ càng, lại cực kỳ am hiểu bố trí phòng thủ của chúng ta. Hơn nữa, thời điểm bọn chúng chọn lại trùng với lúc chúng ta đang tổ chức tiệc mừng, lơ là phòng thủ.”

Vì thấy tình thế bất lợi, ông không hạ lệnh liều c.h.ế.t giữ thành mà chủ động rút lui có tổ chức về thành Lâm An. Nhờ vậy mới giữ được lực lượng và kịp thời báo tin cấp tốc hơn tám trăm dặm về triều đình.

Tôn Phú tiếp tục:

“Tất nhiên ban đầu ta chỉ là suy đoán. Nhưng điều khiến ta xác nhận có vấn đề là sau khi chúng ta rút quân về Lâm An, tên Tần giám quân của phe 'kẻ kia' lập tức đến thẳng phủ thành chủ rồi lục soát ra những bức thư đó.”

Ý ông là những bức thư được đồn đoán là bằng chứng cho thấy Tiêu tướng quân thông đồng với Hung Nô.

Tiêu cô trượng giận dữ:

“Nói xằng! Tướng quân bao năm đánh đuổi Hung Nô, khiến chúng khiếp sợ, mấy lần suýt bỏ mạng ngoài sa trường, làm sao có chuyện phản quốc?”

Tôn Phú gật đầu: “Ta đương nhiên tin tưởng tướng quân. Vì thế, ta đã lập tức khống chế Tần giám quân và đám người của y. Chỉ tiếc rằng hành động không đủ nhanh, chúng đã kịp lan truyền tin tức. Lúc ta phái người báo cho tướng quân, thì mọi chuyện đã muộn. Mấy ngày qua ta vẫn lo cho các ngươi. Giờ thấy mọi người an toàn quay về, cuối cùng cũng yên tâm. Có điều… ta thấy các vị phu nhân cũng cùng đến. Tình hình kinh thành thế nào?”

Tiêu Dịch Thành gật đầu:

“Có người trong cung truyền tin cho ta, nói rằng Hoàng Thượng đã hạ quyết tâm ra tay với Tiêu gia. Vì thế, lần này chúng ta rời đi, thật ra cũng coi như chạy trốn.”

Tôn Phú hiểu ra: “Tướng quân không muốn đi?”

Tiêu Dịch Thành: “Phải. Ta phải đánh ngất phụ thân mới thuận lợi đưa được ông ấy ra khỏi kinh thành.”

Nghe vậy, Tôn Phú không khỏi nhìn Tiêu Dịch Thành với ánh mắt khâm phục:

“Thiếu tướng quân quyết đoán. Mạt tướng bội phục.”

Nói xong, ông trầm giọng buồn bã:

“Xem ra lần này Hoàng Thượng thật sự muốn diệt tận gốc chúng ta, ngay cả điểm yếu của tướng quân cũng tính đến. Ta vốn còn hy vọng rằng Hoàng Thượng chỉ bị kẻ gian che mắt…”

Tôn Phú vốn là người thân tín của Tiêu tướng quân. Nếu ông ấy bị quy tội mưu phản, Tôn Phú cũng không thể thoát liên lụy.

Tiêu cô trượng nghiêm giọng:

“Xin nói rõ.”

Tôn Phú đáp:

“Ta phát hiện bên cạnh Tần giám quân có một thái giám, và từ người đó, ta tìm được một số vật phẩm thuộc triều đình Hung Nô.”

Thái giám đó hiển nhiên là người được phái ra từ trong cung. Mà tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu rõ gã đang làm theo lệnh của ai.

Nghe đến đây, Tiêu cô trượng vô cùng kinh hoàng:

“Hoang đường! Bọn họ… Bọn họ quả thật là táng tận thiên lương! Đây là quốc gia, là dân chúng của chính hắn! Thế mà chỉ để đối phó một vị tướng trung thành, lại dám cấu kết với Hung Nô. Chẳng phải cpo tính mạng của hàng trăm ngàn quân dân nơi biên ải như một trò đùa sao?!”

Tôn Phú gật đầu đồng tình. Thực ra ông cũng đã nghĩ như vậy từ trước, vì thế mới ra lệnh bắt giữ Tần giám quân cùng thuộc hạ. Những ngày gần đây, ông không ăn không ngủ, chỉ chờ Tiêu tướng quân và mọi người trở về biên ải.

Thế nhưng khi thấy Tiêu tướng quân bị trói chặt đưa vào thành, ông không khỏi lo lắng:

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Ban đầu, ông định đợi Tiêu tướng quân trở lại rồi dẫn dắt ông tiến bước. Nào ngờ đối phương lại cố chấp đến vậy, dù bị người khác tính kế vẫn cứ muốn nhẫn nhịn cho qua.

Tiêu Dịch Thành, người vẫn im lặng lắng nghe nãy giờ, đúng lúc chen lời:

“Tôn thúc, xin thúc đừng lo. Tuy phụ thân hiện tại có phần hồ đồ, nhưng xin hãy tin ta. Dịch Thành nhất định sẽ thuyết phục được ông ấy. Mà cho dù phụ thân thật sự không thể tỉnh ngộ, chẳng phải vẫn còn ta sao? Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để hai người mang danh phản quốc.”

Tôn Phú sững người:

“Ý thiếu tướng quân là…”

Tiêu Dịch Thành khẽ nhếch môi, nét mặt tràn đầy tự tin:

“Dịch Thành chỉ nghĩ rằng, dân chúng Nam Dương quốc có quyền được biết sự thật, phải không?”

Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Dân chúng có thể chẳng quan tâm kẻ ngồi trên long ỷ là ai, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận một kẻ xem rẻ mạng sống của họ ngồi ở vị trí ấy.

Tiêu Dịch Thành lạnh lùng nói:

“Hoàng Thượng đã không muốn yên ổn ngồi trên ngai vàng, lại còn nghi ngờ Tiêu gia ta mưu phản, ta không muốn bị bôi nhọ vô cớ thế được. Cho nên... đành giúp bệ hạ được toại nguyện."

Y quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Tôn Phú và Tiêu cô trượng.

Hai người đàn ông trung niên chỉ do dự trong chốc lát, rồi cùng quỳ gối trước mặt Tiêu Dịch Thành, vẻ mặt đầy quyết tâm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-15.html.]

“Nguyện dốc hết sức lực phò tá tướng quân.”

Từ “tướng quân” mà họ thốt ra lúc này, đã không còn mang họ “Tiêu” phía trước nữa.

Trải qua sự việc lần này, cả Tôn Phú lẫn Tiêu cô trượng đều đã nhận ra: Tuy Tiêu tướng quân lão luyện hơn về mặt quân sự, nhưng trong việc đối đãi người thân và thuộc hạ, ông lại không thể sánh bằng Tiêu Dịch Thành.

Hoặc có lẽ, Tiêu tướng quân không phải không quan tâm đến họ, chỉ là trong lòng ông, hai chữ “trung thần” quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác.

Còn Tiêu Dịch Thành thì sao? Chỉ trong một ngày sau khi nhận được tin, y đã mang theo nhiều người như vậy rời khỏi kinh thành, vượt qua ánh mắt giám sát của triều đình mà thoát thân trót lọt.

Chỉ riêng điểm đó thôi cũng đã đủ cho thấy y có đủ sự quyết đoán của một người làm chủ soái. Huống chi, năm năm theo chân Tiêu tướng quân chinh chiến cũng đã chứng minh thiên phú trong việc hành quân tác chiến của y.

Vậy nên, việc họ lựa chọn đi theo Tiêu Dịch Thành thay vì Tiêu tướng quân cũng không khó hiểu.

Dù sao, Tiêu Dịch Thành cũng là con ruột của Tiêu tướng quân, hành động của họ không thể gọi là phản bội.

Sau khi bàn bạc một hồi lâu, họ nhất trí rằng việc quan trọng trước mắt là phải đánh chiếm lại thành Đan Dương từ tay Hung Nô. Sau đó, Tôn Phú mời Tiêu Dịch Thành, Tiêu cô trượng và cả hai gia đình từ hậu viện đến dự một bữa tiệc thịnh soạn.

Dùng bữa xong, Tôn Phú vốn muốn tiếp tục bàn chuyện binh pháp với Tiêu Dịch Thành, nhưng nghĩ đến việc họ đã đi đường xa vất vả, ông đành tạm gác lại kế hoạch, sắp xếp người phủ thành chủ đưa người của phủ tướng quân cùng gia đình Tiêu cô trượng về nghỉ ngơi.

May mắn là phủ thành chủ ở Lâm An vốn rộng rãi, lại nằm nơi biên cương hẻo lánh nên thường không có ai trú ngụ. Vì vậy, dù thêm hai gia đình nữa cũng không thành vấn đề.

Chỉ có một chuyện nhỏ xảy ra: Người trong phủ không biết mối quan hệ giữa Trầm Ngư và Tiêu Dịch Thành, nên khi sắp xếp chỗ nghỉ cho đêm nay, họ để hai người ở hai phòng khác nhau, lại còn cách nhau khá xa.

Vừa hay tin, Tiêu Dịch Thành đã lập tức chạy đến phòng Trầm Ngư, kéo cô về phòng mình.

“Không tiện đâu. Người ta nhìn thấy lại bàn ra tán vào." Trầm Ngư giả vờ ngượng ngùng nói khi bị y dắt vào phòng.

Chàng trai vẫn còn tức giận, mím môi nhìn cô, ánh mắt không giấu được vẻ tổn thương:

“Sao lại không tiện? Nàng là thê tử của ta, ở cùng nhau là điều đương nhiên. Chẳng lẽ… nàng hối hận rồi?”

Nói xong, Tiêu Dịch Thành bế bổng Trầm Ngư lên, đặt cô xuống giường mềm, ép sát mũi mình vào mũi cô, giọng khàn khàn ép cô trả lời.

Trầm Ngư bị dáng vẻ lúc này của y làm tim đập thình thịch.

Y là một chàng trai anh tuấn đang ở độ tuổi tràn đầy nhựa sống, vẻ ngoài lại còn là kiểu anh tuấn mà cô yêu thích nhất. Tuy rằng gương mặt hiện rõ vẻ tức giận, nhưng sâu trong đôi mắt lại có chút đáng thương khiến cô không nỡ từ chối.

Trầm Ngư đành thừa nhận, giây phút ấy, cô thực sự bị Tiêu Dịch Thành làm cho rung động.

Cô nhẹ nhàng hôn lên môi y, an ủi:

“Sao ta lại hối hận được. Chỉ là… Ta thành thê tử của chàng từ bao giờ?”

Cô vẫn chưa rõ điều đó xảy ra khi nào.

Tiêu Dịch Thành cười, nụ cười vẫn ngây thơ trong sáng như lần đầu cô gặp y, nhưng lời nói lại hoàn toàn không còn đơn thuần như xưa:

“Từ lúc nàng chọn ta, nàng đã là thê tử của ta rồi.”

Nói xong, y lại hôn cô đầy dịu dàng và tha thiết.

Trầm Ngư cảm thấy buồn cười. Xem ra Tiêu Dịch Thành chẳng thay đổi nhiều kể từ lần đầu cô gặp y.

Cô nhịn không được mà trêu y, đẩy đầu y ra, cố tình thì thầm bên tai:

“Nếu lúc đó ta chọn Lâm Chiêu Vân thì sao?”

Trầm Ngư vốn nghĩ y sẽ ghen. Nào ngờ Tiêu Dịch Thành lại không hề tức giận.

Y chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh đáp:

“Nàng sẽ không chọn hắn.”

“Ồ? Tại sao chứ?”

Trầm Ngư bắt đầu thấy thú vị.

Chỉ thấy chàng trai trước mặt cong môi cười khẽ, giọng điệu chắc nịch:

“Bởi vì hắn dơ. Nàng sẽ không bao giờ để mắt đến hắn. Nàng sẽ chỉ chán ghét hắn, muốn tránh hắn thật xa, cả đời cũng không muốn dính dáng đến loại người như thế.”

Trầm Ngư nghe vậy thì sững sốt.

Phải. Đó chính là cảm giác chân thật nhất của cô khi lần đầu nhìn thấy Lâm Chiêu Vân, cũng như những nam chính trong các thế giới trước kia mà hệ thống từng đưa cô vào.

Cô chưa bao giờ hiểu nổi những tình tiết lãng mạn mà hệ thống truyện ngọt mô tả, càng không hiểu vì sao nguyên chủ ban đầu lại chọn những tên rác rưởi như thế.

Vì tình yêu sao? Nhưng với một kẻ trăng hoa, đạo đức bại hoại, thân thể dơ bẩn, thứ tình yêu trong lời họ nói có thật sự là tình yêu?

Toàn những lời chót lưỡi đầu môi mà thôi.

Lúc này, hệ thống truyện ngọt cũng cảm nhận được suy nghĩ của Trầm Ngư, liền cất giọng phản bác:

[Tình yêu không liên quan đến việc nam chính có từng ngủ với người khác hay không. Một người đàn ông bình thường ở độ tuổi đó còn là trai tân là điều không tưởng. Nếu hắn vẫn là trai tân thì rất có thể do cơ thể có vấn đề. Và việc dùng chuyện đó để đánh giá tình cảm của người ta là vô cùng xúc phạm và thiếu tôn trọng.]

Nhưng mặc kệ hệ thống dùng bao nhiêu lời lẽ hoa mỹ để thuyết phục, Trầm Ngư cũng chỉ trả lời đúng một câu:

[Vậy tại sao nguyên chủ lại nhất định phải còn trong trắng?]

Hệ thống im lặng một hồi rồi thở dài bất đắc dĩ:

[Là vì muốn bảo vệ nguyên chủ. Nàng ấy thân phận thấp kém, không thể để chịu thiệt được.]

[Nhưng nguyên chủ cũng là người mà, cũng có nhu cầu cơ bản. Nếu các ngươi đã đạo đức giả, thì làm ơn đạo đức giả cho trọn vẹn. Việc gì phải viện cớ rồi bao biện lung tung? Các ngươi không thấy nực cười sao?]

[…Vì mấy tên đàn ông có thể tiếp cận nguyên chủ đều quá xấu.]

[Nhưng chẳng phải thế giới này là do ngươi tạo ra sao? Những gã đàn ông kia xấu hay đẹp cũng chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của ngươi thôi. Nếu ngươi muốn, thì đến cả lão già xấu xí ở thế giới trước hay đám khách làng chơi ghê tởm ở thế giới này cũng có thể biến thành những nhân vật anh tuấn mê người.]

Giọng của hệ thống dần nhỏ lại. [Đó là chuyện khác.]

[Khác ở chỗ nào?]

Lúc này, Tiêu Dịch Thành lại lên tiếng, nhìn Trầm Ngư bằng ánh mắt nghiêm túc, lặp lại những lời chàng từng nói với cô:

“Nhưng ta không giống Lâm Chiêu Vân. Trước khi gặp nàng, ta chưa từng bước chân vào nơi nào như Hồi Xuân Lâu, từ nhỏ đến lớn, người phụ nữ duy nhất ta từng tiếp xúc chỉ có mẫu thân và cô cô.”

Y hạ giọng, nhẹ thì thầm bên tai cô:

“Cho nên… nàng có thể thích ta thêm một chút không?”

Trầm Ngư nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Dịch Thành, kéo y vào chăn cùng mình, trong lòng không quên cười nhạo hệ thống:

[Thấy chưa? Có sẵn một ví dụ đây này.]

[Ta có Tiêu Dịch Thành, một chàng trai sạch sẽ, dễ thương như vậy, thì việc gì phải chọn một tên rác rưởi như Lâm Chiêu Vân? Ta không có thói quen đi nhặt bạn trai trong thùng rác. Ta cũng chẳng hứng thú với cái gọi là tình yêu đích thực. Nếu thật sự chờ mong chân ái, chẳng phải nên giữ mình cho đến khi gặp người ấy sao?]

Trầm Ngư không hạ mình chờ đợi một ai trưởng thành.

Cô đưa lưỡi vào trong môi Tiêu Dịch Thành, cuốn lấy lưỡi của y.

Sau nụ hôn, cô khẽ thì thầm:

“Ừm… Ta lại thích chàng thêm một chút rồi đấy. Trong thế giới này, chàng là người ta yêu nhất.”

Câu nói ấy không hẳn là dối trá. Ít nhất trong những thế giới mà Trầm Ngư từng trải qua, cô đều trao trọn lòng trung thành cho người mà mình ở bên trong mỗi thế giới.

Nghĩ đến đây, Trầm Ngư bỗng thấy lòng hơi rối.

Cô chợt nhớ đến bốn người bạn đồng hành năm xưa ở Thương Lan giới. Khi ấy cô ở bên họ vì lý do gì?

Lẽ ra nên là ký ức khó quên, nhưng Trầm Ngư lại phải cố lắm mới tìm được câu trả lời từ tận sâu trong trí nhớ.

Là vì thể chất của cô. Vì gia tộc. Vì cô muốn mạnh mẽ hơn, không còn bị người khác chi phối nữa.

Trầm Ngư cụp mắt, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, rồi rúc vào lòng Tiêu Dịch Thành, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Loading...