[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-22 11:34:54
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta đợi.”
Tiêu Dịch Thành chỉ dùng đúng một câu nhàn nhạt để đáp lời đe dọa của Lâm Chiêu Vân.
Hôm nay, y trông vẻ khác thường, khiến Trầm Ngư kìm mà lén liếc y một cái.
Người đàn ông mặt dường như cảm nhận ánh mắt của cô, đầu , gương mặt lập tức trở về vẻ dịu dàng thường ngày.
“Trầm Ngư." Y gọi tên cô, giống như bao .
Trầm Ngư gạt bỏ những nghi ngờ còn sót trong lòng, khẽ mỉm ngượng ngùng lao vòng tay y.
Lâm Chiêu Vân đang quỳ bên cửa, thấy hai họ gần gũi như , hận ý trong lòng càng thêm sâu. Hắn trừng mắt bóng lưng của Tiêu Dịch Thành đầy căm hận, lảo đảo dậy, lao thẳng khỏi phòng.
Ngoài cửa, Nguỵ ma ma vẫn đang run rẩy dựa cột. Thấy Lâm Chiêu Vân bước , bà theo bản năng gọi một tiếng “Lâm công tử" định bước tới kiểm tra vết thương ở cổ do Tiêu Dịch Thành siết chặt.
Lâm Chiêu Vân hất bà đầy thô bạo, mặt mày u ám, sải bước rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Nguỵ ma ma vết bầm cổ mà chân mềm nhũn. Bà tiêu .
Tuy vết thương của Lâm Chiêu Vân do bà gây , nhưng thương trong Hồi Xuân Lâu, ai dám chắc vị công tử nuông chiều sẽ lôi bà vật tế?
Ngoài Lâm Chiêu Vân , bà còn đối mặt với cơn giận của Tiêu Dịch Thành.
Chỉ mới bảy ngày kể từ lễ xuất các của Trầm Ngư. Theo lý, giờ cô vẫn là của Tiêu Dịch Thành.
bà tin lời Lâm Chiêu Vân, nghĩ rằng Tiêu Dịch Thành Tiêu tướng quân giám sát, thể đến gặp Trầm Ngư nữa, nên mới "bán" cô cho Lâm Chiêu Vân.
Nếu lời Lâm Chiêu Vân là thật, thì hành động của bà chẳng gì đáng trách. Vấn đề là Tiêu Dịch Thành .
Người mà theo lời Lâm Chiêu Vân là trọng thương liệt giường, giờ xuất hiện sừng sững mặt bà .
Không y sẽ trừng phạt bà như thế nào.
Trong phòng, Trầm Ngư cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng khoảnh khắc co lao lồng ngục rộng lớn , ôm lấy tấm lưng rắn chắc của y, cô bỗng nhận điều gì đó.
Trầm Ngư rút khỏi vòng tay y, hạ tay xuống lòng bàn tay .
Vết m.á.u đỏ tươi in làn da trắng bệch khiến đồng tử cô co .
Trầm Ngư sững một lát, ngẩng đầu Tiêu Dịch Thành vẫn đang mỉm dịu dàng. Hạ mắt xuống, cô nhẹ nhàng kéo mở chiếc trường bào đen y.
Lớp áo lót trắng bên trong m.á.u thấm đẫm, mùi m.á.u tươi xộc thẳng mũi cô.
“Ngài…” Trầm Ngư cắn môi, dè dặt lên tiếng, “... thương .”
Dù kỹ, cô cũng thể đoán tình trạng cơ thể y thê thảm thế nào.
Vì lượng m.á.u thấm qua hai lớp áo thế , tuyệt đối thể là do một hai vết thương nhỏ gây .
Trầm Ngư nhớ tới lời của Lâm Chiêu Vân hai ngày rằng Tiêu Dịch Thành đánh đến dậy nổi.
Cô mím môi, kìm mà vươn tay cởi bỏ lớp áo cuối cùng của y.
Cơ bụng rắn chắc hiện mắt.
thể vốn khỏe mạnh, đẽ giờ những vết thương sâu hoắm hủy hoại.
Ngón tay Trầm Ngư nhẹ nhàng chạm mép một vết thương, cơ bụng của Tiêu Dịch Thành co giật mấy .
“Đau ?” Xô hỏi khẽ.
dứt lời, cô thấy hỏi một câu thật ngu ngốc.
Thương nặng đến mức m.á.u vẫn ngừng chảy, thể đau?
Thế mà Tiêu Dịch Thành dịu dàng đáp: “Không đau.”
Y chỉ hận đến quá muộn, để tên tiện nhân Lâm Chiêu Vân ô uế ánh mắt của Trầm Ngư.
Trầm Ngư mím chặt môi. Nhìn gương mặt tái nhợt của y, cô bỗng nhào tới, ôm lấy cổ y.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi y, cả khi y kịp phản ứng.
Ngay đó, Trầm Ngư trở về chỗ cũ như thể từng chuyện gì xảy .
“Đi tìm đại phu băng bó vết thương của ngài .”
Tiêu Dịch Thành đưa tay chạm nhẹ khóe môi hôn, sững một thoáng, nở một nụ rạng rỡ.
“Được.”
Y như thể đang ngoan ngoãn lời Trầm Ngư.
Tiêu Dịch Thành chỉnh áo, nắm tay cô, rời khỏi phòng.
Khi bước xuống lầu, họ chạm mặt Nguỵ ma ma đang chân cầu thang, mặt mày vẫn hết bàng hoàng.
Tiêu Dịch Thành thèm liếc bà lấy một cái, kéo tay Trầm Ngư thẳng cửa lớn Hồi Xuân Lâu.
Sảnh tầng một vẫn còn nhiều khách. Thấy hai tay trong tay, ai nấy đều đưa mắt , xì xào bàn tán.
Nguỵ ma ma, ban đầu còn sợ Tiêu Dịch Thành đến tìm bà tính sổ, nhưng khi thấy y quyết định đưa Trầm Ngư , thì nhịn mà lên tiếng gọi: “Tiêu công tử.”
Tiêu Dịch Thành dừng bước, đầu bà bằng ánh mắt vô cảm.
Nguỵ ma ma ánh mắt đó dọa cho hoảng sợ, nhưng nhanh chóng nhớ tới những lợi ích Trầm Ngư thể mang , bèn lấy hết can đảm : “Tiêu công tử, Trầm Ngư vẫn là của Hồi Xuân Lâu.”
“Ha.”
Trầm Ngư, tay vẫn y nắm chặt, bật khẽ.
Nhìn phụ nữ trung niên sợ hãi tham lam , cô khỏi thầm vỗ tay trong lòng vì sự “gan ” của bà.
Đã nuốt lời với Tiêu Dịch Thành, còn dám mặt dày ngăn cản. Quả là sống chết.
Tiếng của Trầm Ngư khiến Nguỵ ma ma giật . Ánh mắt bà khi cô lộ rõ vẻ uy hiếp.
thiếu nữ từng ngoan ngoãn lời bà vì đe dọa, giờ chỉ nhàn nhạt liếc qua, sang ngài trai tuấn tú bên cạnh.
“Công tử~” Trầm Ngư kéo dài giọng gọi Tiêu Dịch Thành.
Nguỵ ma ma lập tức thấy đàn ông còn lạnh lùng như băng đá nở một nụ nhè nhẹ.
“Ta ở đây.” Tiêu Dịch Thành đáp cô.
Y liếc mắt ngoài cửa Hồi Xuân Lâu, liền một tiểu đồng .
Tiêu Dịch Thành nhận lấy túi vải mà hầu Tiêu gia đưa, liếc lạnh Nguỵ ma ma một cái, ném túi đó lòng bà.
Nguỵ ma ma theo phản xạ đón lấy, mở xem, thấy mấy thỏi vàng bên trong, đôi mắt sáng bừng, miệng lập tức nở nụ nịnh nọt quen thuộc:
“Tiêu công tử, từ giờ Trầm Ngư nhà đành giao cho ngài chăm sóc. Ngài cứ đưa nàng về , việc sang tên đổi chủ, sẽ sai lên nha môn .”
Số vàng thực còn bằng tiền bà kiếm nếu giữ Trầm Ngư ở Hồi Xuân Lâu. bà tự nhận là kẻ điều.
Đã đắc tội với Tiêu Dịch Thành, giờ y thì bà đành thuận theo.
Dù gì, tiền chuộc cũng xem như phần bù lỗ.
Một mũi tên trúng hai đích.
Trong lòng đang vui vẻ, Nguỵ ma ma hề nhận ánh mắt Tiêu Dịch Thành , như đang một sắp chết.
Trầm Ngư kéo tay y, y mới thu ánh , đưa cô lên chiếc xe ngựa chuẩn sẵn bên ngoài.
Tuy nhiên, Tiêu Dịch Thành về Tiêu phủ ngay, mà lệnh cho phu xe đánh xe đến một hiệu thuốc, để cho đại phu băng vết thương.
Sau khi vết thương xử lý xong, Trầm Ngư lên xe cùng y, mới thực sự hướng về Tiêu phủ.
Trong xe, Trầm Ngư vén rèm cửa, cảnh vật bên ngoài mà từ khi đến thế giới cô từng thấy, khỏi thở dài một .
Cuối cùng cô cũng rời khỏi Hồi Xuân Lâu ghê tởm .
Nghĩ đến Hồi Xuân Lâu, cô kìm mà sang liếc Tiêu Dịch Thành.
Lúc , y đang tựa vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ngay khi cảm nhận ánh mắt của cô, y lập tức mở mắt cô.
“Có chuyện gì ?” Giọng y dịu dàng.
Trầm Ngư chớp mắt, : “Ta Lâm Chiêu Vân , vết thương ngài là do phụ ngài gây . Giờ ngài đưa về như , lỡ như ông nổi giận đuổi thì đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-11.html.]
Tiêu Dịch Thành đáp: “Ông sẽ cơ hội đó.”
Giọng điệu chắc nịch khiến Trầm Ngư khỏi ngẩn y.
Tiêu Dịch Thành cảm thấy ánh mắt cô phần khác thường, khỏi mặt .
“Trên mặt gì ?” Y hỏi.
Nghe , Trầm Ngư khẽ lắc đầu: “Không .”
“Chỉ là cảm thấy Tiêu công tử chút gì đó… giống .”
Trầm Ngư thể rõ rốt cuộc là khác ở chỗ nào, nhưng cô cảm nhận một sự đổi thể nắm bắt đang diễn trong con y.
Tiêu Dịch Thành mỉm : “Có lẽ do đánh một trận nên đầu óc tỉnh táo hơn.”
Y trông điềm nhiên, như thể những vết thương chẳng đáng để bận tâm.
Trầm Ngư gì thêm, chỉ tựa vách xe tiếp tục ngoài.
Tuy ánh mắt cô đang phong cảnh, nhưng tâm trí thì phiêu du nơi khác.
[Chuyện gì đang xảy ?] Trầm Ngư hỏi hệ thống.
[Ta nhớ trong cốt truyện gốc hề đoạn .]
Hệ thống đáp: [Theo cốt truyện, ký chủ vốn nên dính líu gì đến phản diện. Có lẽ vì ký chủ cứ nhất quyết cùng Tiêu Dịch Thành nên mới khiến phụ nổi giận.]
Trầm Ngư lạnh lùng trong lòng.
[Ngươi tưởng ngốc ? Nếu ngươi giở trò, thì phụ nào vì chuyện vặt vãnh mà đánh con đến suýt c.h.ế.t chứ?]
Theo kịch bản gốc, Tiêu Dịch Thành là con trai độc nhất của Tiêu tướng quân. Trong xã hội phong kiến lạc hậu như Nam Dương quốc, ai tin rằng một đàn ông sẽ tay độc ác đến mức với đứa con kế thừa dòng dõi của ?
Hệ thống vẫn cố chấp: [Có lẽ Tiêu tướng quân là nghiêm khắc, trong mắt chứa một hạt cát nên mới tay nặng như .]
Nghe xong, ánh mắt Trầm Ngư hiện lên vẻ giễu cợt. So với lý do hệ thống đưa , cô càng tin rằng việc Tiêu tướng quân đến tận nơi ép cô đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Dịch Thành hợp lý hơn nhiều.
Xe ngựa khẽ đung đưa, chẳng bao lâu đến gần Tiêu phủ.
Trầm Ngư hạ rèm xe xuống, thu ánh mắt.
Xe ngựa đánh từ cửa hông phủ, dừng .
Tiêu Dịch Thành mở mắt ngay khi xe dừng.
Y bước xuống , bên ngoài xe, một tay vén rèm, tay đưa đón Trầm Ngư.
Trầm Ngư mím môi, đặt bàn tay trái lòng bàn tay y, nhờ lực của y đỡ lấy, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Phu xe đánh xe về phía chuồng ngựa, còn Tiêu Dịch Thành thì nắm tay Trầm Ngư, đưa cô thẳng về hậu viện nơi ở, sắp xếp cho cô ở tại gian phòng sát vách với phòng y.
Trước khi đón cô, Tiêu Dịch Thành bảo trong phủ chuẩn căn phòng .
Phòng bài trí đơn giản gọn gàng, ngờ hợp mắt Trầm Ngư.
“Nàng nghỉ ngơi , tối nay sẽ đến tìm nàng.” Sau khi đưa cô phòng, Tiêu Dịch Thành dặn dò.
Trầm Ngư gương mặt tái nhợt của y, khẽ gật đầu.
Tiêu Dịch Thành nở một nụ nhẹ nhõm, xoay rời khỏi viện.
Trong phòng một chiếc giường bạt bộ lớn, chăn đệm bên trông vô cùng êm ái.
Từ lúc xuyên đến thế giới , Trầm Ngư từng một ngày nào ngủ yên.
Hồi Xuân Lâu nơi thể yên tâm nghỉ ngơi.
giờ cô đang ở Tiêu phủ, bên cạnh Tiêu Dịch Thành, nên cảm giác mệt mỏi cũng theo đó dâng lên.
Trầm Ngư xoay đóng cửa phòng, lập tức lao lên giường chui trong đống chăn mềm mại, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Cùng lúc đó, tại phủ Thừa Tướng.
Lâm Chiêu Vân đang ôm chặt lấy đùi phụ - Thừa Tướng đương triều, lóc thảm thiết.
“Phụ , nhất định đòi công bằng cho nhi tử! Tên Tiêu Dịch Thành đó hung ác vô cùng, hôm nay suýt chút nữa bóp cổ c.h.ế.t con! Người nhất định bắt trả giá!”
Lâm Chiêu Vân là con trai út mà Thừa Tướng sinh lúc về gia, phía trưởng nên ngày thường Thừa Tướng cưng chiều hết mực
Thấy con trai út lóc thảm thương như , lửa giận trong lòng Lâm thừa tướng bốc lên. nghĩ đến tình hình triều đình buổi chầu sáng nay, ánh mắt ông dịu xuống.
Ông nhẹ nhàng xoa đầu con trai, an ủi: “Con đừng vội. Tiêu gia sẽ còn chống đỡ bao lâu nữa. Đến lúc đó, phụ nhất định sẽ đưa Tiêu Dịch Thành , tặng cho con tự tay báo thù.”
Lâm Chiêu Vân ngẩn : “Tiêu gia xảy chuyện gì?”
Lâm thừa tướng đầy đắc ý: “Đêm qua tin khẩn từ biên cương, rằng thành Đan Dương Hung Nô chiếm đóng.”
“ chuyện đó liên quan gì đến Tiêu gia?”
“Có cáo trạng, rằng trong phủ của Tiêu tướng quân ở biên giới phát hiện thư từ qua giữa ông và Hung Nô. Bệ hạ giao vụ cho xử lý.”
Nụ kỳ quái hiện lên gương mặt già nua của Lâm thừa tướng. Lâm Chiêu Vân hiểu rõ ẩn ý trong nụ đó, cơn tức trong lòng dần tiêu tan.
hận ý đối với Tiêu Dịch Thành càng sâu sắc hơn, thậm chí còn lộ vẻ chờ mong xem kịch .
Cả kinh thành đều Lâm thừa tướng và Tiêu tướng quân là hai trụ cột của Nam Dương quốc - một văn, một võ - nhưng xưa nay từng ưa .
Giờ đây, Hoàng Đế cố ý giao vụ cho Lâm thừa tướng xử lý, ý đồ thực sự của lão, ai cũng thể đoán .
Và kết cục của Tiêu tướng quân, cũng chẳng cần thêm.
Hoàng Đế hiện tại của Nam Dương là lòng hẹp hòi đa nghi. Kể từ khi Tiêu tướng quân đánh bại Hung Nô sáu tháng , lòng dân chúng khắp nơi, thậm chí thời gian dân tình còn tôn sùng ông hơn cả Hoàng Đế.
Điều , đối với một vị vua ngu ngốc và đa nghi, là điều thể chấp nhận .
Thế nên, Hoàng Đế tuyệt đối sẽ bỏ lỡ cơ hội đoạt binh quyền từ tay Tiêu tướng quân.
Dù tất cả đều Tiêu tướng quân bao giờ phản quốc - chỉ cần Hoàng Đế tin, thì cho dù là giả, cũng sẽ biến thành thật.
Lâm Chiêu Vân lạnh, cúi đầu thỉnh cầu Lâm thừa tướng: “Phụ , chuyện nhất định thật nhanh… Với , nếu đến Tiêu phủ bắt , nhất định báo cho nhi tử một tiếng.”
Lâm thừa tướng nghĩ rằng con trai nóng lòng báo thù, nên chút do dự mà gật đầu: “Yên tâm, phụ sẽ giúp con toại nguyện.”
Lâm Chiêu Vân lúc nghĩ, khi triều đình tới bắt , một bước… để đưa Trầm Ngư rời khỏi Tiêu phủ.
Mặc dù Lâm Chiêu Vân Tiêu Dịch Thành dọa cho bỏ chạy khỏi Hồi Xuân Lâu, nhưng vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của Tiêu Dịch Thành và Trầm Ngư. Vì , khi Tiêu Dịch Thành chuộc cho Trầm Ngư và đưa cô về Tiêu phủ, thì Lâm Chiêu Vân - lúc đó đang gọi đại phu đến chữa trị vết bầm cổ - sớm chuyện.
Lòng Lâm Chiêu Vân như tan nát vì hành động của Trầm Ngư.
Hắn thể hiểu nổi, rõ ràng khi nãy cô còn kiên quyết kháng cự đụng chạm của , thậm chí tiếc lời mắng chửi, mà bao lâu, cô ngoan ngoãn theo Tiêu Dịch Thành về nhà.
Chẳng lẽ cô thật sự thích Tiêu Dịch Thành đến ?
Điều khiến càng thêm đau lòng là cho dù đến nước , vẫn thể buông bỏ Trầm Ngư. Đến tận bây giờ, điều nghĩ tới vẫn là để cô Tiêu gia kéo xuống vực thẳm.
Sau khi chào từ biệt phụ và trở về tiểu viện của , Lâm Chiêu Vân xuống ghế mềm trong phòng, để nha bôi thuốc lên cổ, trong lòng thì rối bời bởi chuyện xảy trong ngày.
Lúc nha vô tình bôi thuốc mạnh tay, Lâm Chiêu Vân đau đến nhăn mặt, lập tức đẩy mạnh cô gái mặt ngã nhào xuống đất.
“Đồ hậu đậu vô dụng! Giữ ngươi ích gì chứ?”
Lâm Chiêu Vân đá nha đang quỳ đất, trút hết sự uất ức mà gánh chịu trong ngày hôm nay lên cô gái vô tội .
“Chỉ vì ngươi nghĩ thích ngươi, nên mới dám thương như thế ? Ta cho ngươi cơ hội nào nữa ! Một kỹ nữ mà cũng dám coi thường ! Chờ Tiêu gia c.h.ế.t hết, sẽ bắt ngươi về , để xem cả đời ngươi chạy thoát nổi !”
Ánh mắt Lâm Chiêu Vân chằm chằm cô gái đang run rẩy mặt, nhưng lời thì rõ ràng là nhắm đến Trầm Ngư.
Sau một tràng mắng nhiếc dài, Lâm Chiêu Vân cuối cùng cũng xả cơn phẫn nộ dồn nén suốt ngày hôm nay.
“Cút ngoài.” Hắn liếc qua nha đang run lẩy bẩy.
Cô gái vội vàng bò dậy, cúi thật sâu lui ngoài.
“Gọi Tử Yên đến đây.”
Vừa bước đến cửa, nàng thấy mệnh lệnh lạnh lùng của Lâm Chiêu Vân.
Nàng lập tức gật đầu sang tiểu viện khác để truyền lời.
Tử Yên là nhất đẳng nha bên cạnh Lâm Chiêu Vân, nhan sắc xinh bậc nhất, phận cũng gần như một tiểu .
Mặc dù Lâm Chiêu Vân cưới chính thê, nhưng bên cạnh bao giờ thiếu phụ nữ hầu hạ.