Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-19 12:45:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong Hồi Xuân Lâu lúc này náo nhiệt vô cùng.

Không ít người vì nghe danh Trầm Ngư mà kéo đến.

Tuy trong tay họ không đủ bạc để thân cận cô, nhưng chỉ cần đã bước vào Hồi Xuân Lâu thì Nguỵ ma ma có hàng trăm cách moi tiền họ.

Những kỹ nữ hạng thấp trong lâu được Nguỵ ma ma thúc giục phải ăn mặc lộng lẫy, ra tiếp khách.

Còn Trầm Ngư thì được Nguỵ ma ma đích thân đưa lên lầu hai, về lại căn phòng của cô.

Đối diện Trầm Ngư - người đã mang lại vinh quang lớn cho mình hôm nay - sắc mặt Nguỵ ma ma hiếm khi dịu dàng như thế.

“Giỏi lắm, bảo bối của ma ma! Quả nhiên ma ma không nhìn lầm người. Ta đã biết ngay, trên đời này chẳng ai bì kịp con. Con thấy không? Đám đàn ông dưới lầu ấy đều vì con mà tới đó.”

Trầm Ngư khẽ cúi đầu, liếc qua đám đàn ông ở đại sảnh lầu một.

Cao thấp béo gầy đủ cả, người thì say đắm nhìn cô, người thì đã bắt đầu trêu ghẹo mấy cô nương khác trong lâu.

Lông mày cô nhíu lại, ánh mắt đầy chán ghét.

Nguỵ ma ma như nhận ra vẻ khó chịu của cô, lập tức nở nụ cười ngọt ngào:

“Bảo bối à, đừng lo. Ma ma sao có thể để con tiếp những kẻ thô tục đó được? Khách quý dành cho con đều là ma ma chọn lựa kỹ càng đấy. Đảm bảo vừa giàu vừa tuấn tú!”

Trầm Ngư liếc mắt nhìn bà ta, lạnh nhạt nói:

“Ma ma, đừng quên ta vẫn còn thuộc về Tiêu công tử.”

Nguỵ ma ma lập tức bĩu môi:

“Nói thật cho con nghe, đừng để mấy lời ngon ngọt của đàn ông đánh lừa. Nếu Tiêu công tử thật lòng thương con, thì bao lâu nay sao lại không đến tìm con? Ta không tin con không nghe thấy những tin đồn bên ngoài. Tiêu tướng quân là anh hùng đỉnh đỉnh đại danh, đã sớm lên tiếng không cho Tiêu công tử dính líu gì đến con nữa rồi. Con nên từ bỏ đi, đừng mơ tưởng hão huyền nữa.”

“Nhưng con yên tâm, con còn may mắn lắm! Tuy mất Tiêu công tử, nhưng con vẫn còn Lâm công tử đấy thôi. Con không biết đâu, hôm nay tại Phẩm Hoa hội, Lâm công tử đã nhờ người bỏ hơn hai ngàn đoá hoa lụa cho con. Mỗi đoá hoa lụa là một lượng bạc, tổng cộng hai ngàn lượng bạc đấy!”

“Nếu con thật sự muốn tìm chỗ dựa, nghe lời ma ma đi. Đừng mơ mộng về Tiêu công tử nữa. Mau nắm chặt lấy trái tim Lâm công tử. Đó mới là việc con nên làm. Đừng có làm bộ làm tịch như trước đây nữa. Lỡ như chọc Lâm công tử nổi giận, sau này con chưa chắc tìm được ân khách vừa có tiền vừa có sắc như hắn đâu.!”

Nguỵ ma ma bước đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư:

“Con gái ngoan, nghe lời ma ma một lần đi. Lâm công tử sắp đến rồi. Đây là cơ hội chỉ có một lần, con nhất định phải nắm bắt.”

Trầm Ngư nghe hết, trong lòng chỉ khẽ cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn nhẹ giọng đáp:

“Trầm Ngư hiểu rồi. Đa tạ ma ma đã quan tâm.”

Nguỵ ma ma lập tức nở nụ cười mãn nguyện, trong đầu liền nghĩ tới phần bạc Lâm Chiêu Vân đã hứa.

Bà ta không khỏi cảm thán: Trầm Ngư đúng là cái cây hái ra tiền.

Điều duy nhất khiến bà tiếc nuối là cả hai người đàn ông để mắt tới Trầm Ngư đều là những thiếu gia không thể đắc tội.

Bởi vậy, bà đoán cái cây hái ra tiền này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đưa về dinh, không thể giữ lâu trong tay mình.

Sau khi đưa Trầm Ngư vào phòng, Nguỵ ma ma uốn éo eo rời đi để đón Lâm Chiêu Vân.

Trầm Ngư đứng trước cửa phòng, lạnh lùng nhìn bóng dáng tự đắc kia khuất dần trong hành lang.

Cho đến khi Hồng Mai rụt rè bước tới gần trò chuyện, cô mới dời mắt, hờ hững nói:

“Ngươi đứng ngoài cửa là được, đừng vào.”

Nói xong, cô xoay người, một mình đi vào trong, đóng sầm cửa lại.

Hồng Mai chỉ còn biết đứng yên bên ngoài, vẻ mặt mờ mịt.

Vào trong phòng, Trầm Ngư lập tức bước đến chiếc giỏ mây đựng kim chỉ của Hồng Mai.

Cô thò tay vào, rút ra chiếc kéo sắc nhọn bên trong, nhìn lướt một cái rồi giấu vào tay áo.

Trầm Ngư đã quyết rồi: Nếu Tiêu Dịch Thành mà cô đặt hết hy vọng không kịp đến cứu cô trước khi Lâm Chiêu Vân giở trò, thì cô sẽ dùng kéo g.i.ế.c hắn.

Cùng lắm thì mọi chuyện quay lại điểm xuất phát - lúc cô vừa xuyên đến thế giới này.

Nếu Tiêu Dịch Thành không đáng tin, vậy cô sẽ chọn một quân cờ khác thích hợp hơn.

Ngay khi vừa xác định kế hoạch, cô chợt nghe tiếng động ngoài cửa, sau đó là tiếng Hồng Mai hành lễ.

Trầm Ngư ngoảnh đầu nhìn, cánh cửa ngay lập tức bị người bên ngoài đẩy ra.

Khuôn mặt nho nhã của Lâm Chiêu Vân hiện ra trước mắt.

“Trầm Ngư cô nương.” Vẫn là giọng điệu khách sáo đầy giả dối như mọi khi.

“Lâm công tử.” Trầm Ngư miễn cưỡng nở nụ cười, tay phải giấu dưới tay áo đang siết chặt cán kéo.

Lâm Chiêu Vân dường như không vội hành động gì.

Đợi Nguỵ ma ma dẫn Hồng Mai rời đi xong, hắn mới chậm rãi đi tới ngồi xuống trước bàn.

Hắn lấy ra hai chén rượu, rót đầy một chén cho mình, rồi rót thêm một chén khác đẩy về phía Trầm Ngư.

“Không biết tại hạ có vinh hạnh được cùng Trầm Ngư cô nương cạn chén không?” Lâm Chiêu Vân cười dịu dàng.

“E là khiến công tử thất vọng rồi. Trầm Ngư hôm nay thân thể không khỏe, không thể uống rượu.”

Cô thẳng thừng từ chối mà không chút kiêng nể.

Nụ cười trên mặt Lâm Chiêu Vân cứng lại.

Hắn đứng im vài giây như vừa nhận ra mình bị từ chối.

Lâm Chiêu Vân không khỏi siết chặt chén rượu, ánh mắt nhìn cô đầy u uất, cất tiếng chất vấn:

“Tại sao?”

Tại sao cô đối xử dịu dàng với Tiêu Dịch Thành, nhưng lại luôn lạnh lùng với hắn?

Trong mắt Lâm Chiêu Vân, hắn ưu tú hơn Tiêu Dịch Thành mọi mặt.

Hắn không hiểu vì sao cô luôn chán ghét hắn như vậy?

“Công tử hỏi ‘tại sao’, là có ý gì?” Trầm Ngư bình tĩnh đáp.

Lâm Chiêu Vân mím chặt môi: “Tại sao nàng luôn đối xử với ta như vậy?”

Trầm Ngư bình tĩnh đáp: “Lâm công tử đã nghĩ quá nhiều rồi. Trầm Ngư đối xử với mọi người đều như nhau.”

“Không, lúc bên cạnh Tiêu Dịch Thành, rõ ràng nàng không như thế.”

Ngay khi Lâm Chiêu Vân vừa nói xong, cả hai rơi vào trầm mặc.

Lâm Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào Trầm Ngư im lặng, cảm thấy mặt mình bừng đỏ, nhưng không phải vì e thẹn mà là vì tức giận...

Vì Trầm Ngư không hề phản bác lại lời cuối cùng của hắn. Điều đó đồng nghĩa với việc cô thừa nhận rằng vị trí của hắn trong tim cô khác xa so với Tiêu Dịch Thành.

Nhận thức đó khiến Lâm Chiêu Vân cảm thấy một nỗi nhục nhã sâu sắc. Hắn không thể chấp nhận được sự thật rằng mình luôn thua kém Tiêu Dịch Thành trong mắt Trầm Ngư.

“Tiêu Dịch Thành có gì đặc biệt đến vậy? Tại sao cô nương phải vì hắn mà thủ thân như ngọc?”

Lâm Chiêu Vân nói với vẻ ghen tỵ, nét mặt hắn hơi méo mó khi không khỏi hỏi Trầm Ngư.

Rồi hắn thấy người đẹp trước mặt từ từ nâng góc môi lên nở một nụ cười đầy mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-10.html.]

Cô tựa đầu vào tay, nghiêng về gần tai Lâm Chiêu Vân.

Đôi môi đỏ mỏng mở ra và thì thầm:

“Bởi vì Tiêu công tử sạch sẽ hơn ngài.”

Lâm Chiêu Vân bàng hoàng đứng yên, ánh mắt hắn dán chặt lấy Trầm Ngư đầy ngỡ ngàng.

Trầm Ngư khinh bỉ hắn sao?

Cô làm sao dám?

Hai câu nói ấy vang vọng mãi trong đầu Lâm Chiêu Vân, khiến hắn mất hết lý trí.

Hắn đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đứng cao vút trước người phụ nữ đối diện.

“Nàng chê ta bẩn thỉu sao? Nàng… Một kỹ nữ như nàng lại chê ta bẩn thỉu sao?”

Lâm Chiêu Vân nhìn Trầm Ngư như không tin vào tai mình.

Trầm Ngư, khi bị chất vấn như vậy, lặng lẽ gật đầu kèm theo nụ cười nhạo báng.

“Lâm công tử thường xuyên lui tới đủ các kỹ viện. Chưa kể đến những hồng nhan tri kỷ ở Giang Nam, chỉ tính từ khi trở lại kinh thành, Trầm Ngư nghe nói số nữ tử thanh lâu ở hẻm Dương Liễu từng dính dáng đến Lâm công tử đã là một con số không nhỏ rồi.”

Ánh mắt của thiếu nữ sâu thẳm, đầy khinh miệt dán vào Lâm Chiêu Vân.

“Nhưng Tiêu công tử thì lúc nào cũng thủ thân như ngọc, chẳng hề đặt chân vào những nơi như vậy. So sánh với nhau, Tiêu công tử sạch sẽ hơn Lâm công tử cả trăm lần.”

Đôi môi đỏ, đầy đặn của thiếu nữ nhẹ nhàng phát ra những lời như những mũi tên xuyên thấu cơ thể Lâm Chiêu Vân.

Trầm Ngư cúi mắt, thốt ra một tiếng khinh bỉ lạnh lùng, rồi nhìn vào Lâm Chiêu Vân bị những lời mình nói làm cho tê liệt.

“Phải, ta là một kỹ nữ. Nhưng vậy thì đã sao? Lâm công tử nên biết rằng trong mắt Trầm Ngư, bất kỳ kỹ nữ nào ở hẻm Dương Liễu cũng đều sạch sẽ, đáng kính hơn ngài. Ngài còn chẳng xứng để so sánh với họ.”

Trầm Ngư lúc này đã bất chấp tất cả. Nếu đã đến đường cùng thì cớ gì cô phải chịu đựng thứ rác rưởi như Lâm Chiêu Vân?

Cô cần phải xả thẳng toàn bộ oán giận dồn nén suốt mấy ngày qua, trước khi thế giới này khởi đầu lại.

Khi thấy Lâm Chiêu Vân đối diện tức giận đến nghẹn lời, Trầm Ngư khẽ nắm chặt chiếc kéo sắc trong tay áo. 

Ánh mắt cô dồn hết sự khinh bỉ xuống thân hình gầy guộct của Lâm Chiêu Vân,tính toán nên đ.â.m vào đâu để cái c.h.ế.t của hắn càng thêm đau đớn.

Bên kia, Lâm Chiêu Vân vì thái độ của Trầm Ngư mà tức giận đến tái mặt. Dĩ nhiên rồi, là đích thứ tử của Tể Tướng đương triều, hắn đã quen được vây quanh, nịnh hót. Nghẹn suốt nửa ngày, cuối cùng hắn chỉ thốt được một câu:

“Hoang đường.”

“Ta là một người đàn ông bình thường, vào thanh lâu thì có gì sai? Đàn ông trên đời này có mấy ai không lui tới thanh lâu? Một người đàn bà sao có thể xứng so sánh với đàn ông? Ta còn chưa chê bai ngươi thất trinh, ngươi lại dám chê bai ta? Ngươi... ngươi đúng là đại nghịch bất đạo, không nói lý lẽ.”

Lâm Chiêu Vân nói ra những suy nghĩ chân thật nhất từ sâu thẳm trái tim, vốn luôn làm hắn day dứt trong mấy ngày qua. Hắn thậm chí âm thầm oán giận vì Trầm Ngư không chọn hắn vào hôm đó.

Trầm Ngư nhìn biểu hiện của Lâm Chiêu Vân, không nhịn được mà khinh bỉ cười:

“Các ngươi đúng là buồn cười thật đấy.”

Lời nói ấy dành cho Lâm Chiêu Vân và cả hệ thống.

Một kẻ thối nát, đê tiện như hắn lại dám lên mặt chê trách cô không còn trong sạch, chỉ vì hắn là một gã đàn ông.

Trong khi từ đầu đến cuối, Trầm Ngư đều kháng cự việc tiếp xúc với hắn.

Phải nói rằng, kiểu phân biệt giới tính và tiêu chuẩn kép như thế này khiến Trầm Ngư cảm thấy buồn nôn đến tận óc.

Nhất là khi nghĩ đến việc thân thể cô dùng hiện tại có thể giữ được trinh tiết cho đến nay, chẳng qua là vì cốt truyện muốn dành cái thân thể “thuần khiết” này cho tên rác rưởi Lâm Chiêu Vân kia, thì sự ghê tởm của cô với hắn lại càng tăng thêm gấp bội.

Trầm Ngư hừ lạnh một tiếng, không buồn tranh luận với người đàn ông trước mặt vẫn đang cố gắng biện hộ cho quan điểm của hắn.

Cô lặng lẽ nâng tay đang cầm kéo lên, định đ.â.m thẳng vào tên Lâm Chiêu Vân đang không hề phòng bị phía đối diện.

Thế nhưng đúng lúc chiếc kéo trong tay cô sắp lộ ra, bên ngoài cửa phòng bỗng vang lên một trận hỗn loạn.

“Tiêu công tử, Tiêu công tử, ngài không thể vào! Trầm Ngư hiện không tiện gặp người, ngài không thể vào!”

Tiếng của Nguỵ ma ma vang to dội khắp hành lang, rồi ngay sau đó, cánh cửa trước mặt Trầm Ngư bị đá tung ra từ bên ngoài.

Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn, bóng người đập vào mắt khiến cô theo phản xạ thu tay lại, giấu chiếc kéo đi.

Ngay giây tiếp theo, một chàng trai tuấn tú sải bước tiến vào trong phòng.

“Nàng không sao chứ?” Tiêu Dịch Thành không thèm liếc mắt nhìn Lâm Chiêu Vân lấy một cái, đi thẳng đến bên cạnh Trầm Ngư, lo lắng hỏi han.

Sau khi thấy Trầm Ngư gật đầu xác nhận, y mới quay đầu nhìn về phía Lâm Chiêu Vân, người vừa bị sự xuất hiện bất ngờ của y làm cho sững sờ, đứng bất động tại chỗ.

“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?” Lâm Chiêu Vân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Dịch Thành, theo bản năng lùi lại hai bước.

Ánh mắt hắn không ngừng quét qua cơ thể Tiêu Dịch Thành, đầy vẻ không thể tin nổi.

Tên nội gián mà Lâm gia cài vào Tiêu phủ rõ ràng đã báo rằng Tiêu Dịch Thành bị Tiêu tướng quân đánh cho trọng thương, đến mức không xuống giường nổi.

Vậy thì tại sao y lại đang đứng sừng sững trước mặt hắn?

Tiêu Dịch Thành nhướng mày, liếc nhìn người đàn ông đang lộ vẻ kinh hoàng trước mặt.

“Lâm Chiêu Vân, ta nhớ là đã cảnh cáo ngươi, đừng đến quấy rầy Trầm Ngư nữa. Ngươi điếc sao?”

Giọng y nói rất bình thản, nhưng Lâm Chiêu Vân không khỏi run lên khi nghe thấy.

Hắn cảnh giác nhìn Tiêu Dịch Thành đã bước tới gần, cẩn trọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiêu Dịch Thành khẽ nhếch môi, rồi bất ngờ vươn tay, bóp chặt lấy cổ Lâm Chiêu Vân.

“Ngươi…”

Lâm Chiêu Vân chỉ kịp thốt lên một chữ, cổ đã bị siết chặt đến mức mắt trợn trắng.

Cảm giác ngạt thở nhanh chóng ập đến, phần cổ bị siết chặt như bốc cháy.

Người bị bóp cổ theo bản năng sẽ dùng tay gỡ cổ tay đang siết lấy mình ra, Lâm Chiêu Vân cũng vậy, nhưng thân là một công tử được nuông chiều từ bé, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Dịch Thành - người đã luyện võ nhiều năm.

Chỉ trong vài hơi thở, gương mặt Lâm Chiêu Vân đã chuyển sang tím bầm, đầu óc mơ hồ, sắp ngất đến nơi.

Tiêu Dịch Thành lạnh lùng nhìn hắn giãy giụa trong tay mình, cho đến tận thời điểm ngay trước khi hắn bất tỉnh, mới bất ngờ buông tay.

Sau lưng Tiêu Dịch Thành, Trầm Ngư nuốt lại lời định mở miệng bảo y giữ mạng lại cho Lâm Chiêu Vân.

Sau khi được thả ra, thân thể Lâm Chiêu Vân mềm nhũn ngã phịch xuống đất, nằm đó nôn khan một trận, mãi mới dần tỉnh táo lại.

Mọi thứ trước mắt hắn dần rõ ràng, gương mặt lạnh băng của Tiêu Dịch Thành lại hiện ra ngay trước mặt.

Lâm Chiêu Vân trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận lẫn sợ hãi, giọng run rẩy: “Ngươi muốn g.i.ế.c ta? Tiêu Dịch Thành, ngươi thật sự muốn g.i.ế.c ta sao?”

Tiêu Dịch Thành khẽ cười khẩy: “Không phải ngươi vẫn còn sống sờ sờ đó sao?”

Lâm Chiêu Vân run lên, “Ta sẽ không bỏ qua chuyện này! Ta sẽ về nói với phụ thân! Ta nhất định bắt ngươi phải trả giá!”

Thái độ khinh thường của Tiêu Dịch Thành như châm ngòi cho chút lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại trong lòng Lâm Chiêu Vân. Mắt hắn đỏ bừng, căm giận nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững trước mặt.

Hắn hối hận vì lúc đến đây đã không cho hai tên hộ vệ đi theo, chỉ vì muốn có không gian riêng tư với Trầm Ngư.

Nếu bọn họ ở đây, Tiêu Dịch Thành tuyệt đối không dám đối xử với hắn thế này, càng không dám làm nhục hắn như vậy!

Giờ đây, lòng Lâm Chiêu Vân ngập tràn oán hận, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện khiến Tiêu Dịch Thành phải trả giá đắt.

Loading...